Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 129: Xá lợi tử

Chương 129: Xá lợi tử

Bàn tay mới vừa đi tiểu xong.
Đang run nhè nhẹ.
Hiện tại lão đạo rất hối hận không hiểu vì sao bản thân mình lại muốn đi ra ngoài uống rượu làm gì, ở trong phòng sách toàn tâm toàn ý phục vụ cho quỷ không phải là một chức nghiệp vừa tốt vừa cao quý sao?
Uống rượu cái quái gì!
Lão đạo cũng không phải người bình thường, tuy rằng lão không thể sánh bằng Hứa Thanh Lãng cũng không học được Đạo pháp quái gì, chỉ là một tên thần côn ăn uống miễn phí, nhưng tốt xấu gì lão cũng là người đã hầu hạ hai đời"quỷ", đương nhiên nhãn lực vẫn phải có, cho dù là chuyện kỳ quái tới mức nào lão cũng đã từng gặp phải.
Lớp huỳnh quang nhàn nhạt trên hàm răng của bác sĩ thực tập kia giống hệt như ma quỷ đang mỉm cười trong đêm đen, khiến người ta sợ hãi không thôi, cái “vòi” mới vừa chảy nước xong kia dường như lại bị mở van, không cẩn thận sẽ có nước chảy ra…
Lúc trước lão đạo nói anh ta rắc bột huỳnh quang lên thi thể, mà bác sĩ thực tập cũng nói rằng anh ta đã làm theo lời lão đạo.
Sau đó bột huỳnh quang xuất hiện trên hàm răng của anh ta, vừa liên tưởng tới hai chuyện này trực tiếp khiến người lạnh run.
Lão đạo cũng không ngu xuẩn hồ đồ tới mức mở miệng ra hỏi:
- Này, cậu hay thật, đánh răng mà còn đánh bằng kem đánh răng có chứa bột huỳnh quang!
- Ông sao vậy?
Bác sĩ thực tập thấy lão đạo vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nghi ngờ hỏi.
Lão đạo bỗng nhiên ôm lấy bụng, áy náy nói:
- Xấu hổ quá, không hiểu sao tự nhiên tôi thấy đau bụng quá… Chắc do gần đây tôi ăn toàn thứ lung tung nên bị đau dạ dày rồi…
- Để tôi đưa ông đến bệnh viện coi sao, dù sao thì bệnh viện tôi làm việc cũng cách nơi này không xa. - Bác sĩ thực tập đỡ lão đạo, nghi ngờ nói: - Sao ông run rẩy dữ vậy?
- Mẹ nó, đau gan, hình như tôi bị đa xơ cứng rồi, tôi phải trở về uống thuốc đây, nếu không sợ rằng sẽ bị xuất huyết não rồi trúng gió, ngay cả bệnh tim cũng lòi ra luôn.
Lão đạo nói năng bậy bạ, nói tóm lại là lão muốn rút lui!
Cho dù nói tào lao sẽ khiến bản thân bị mắc bệnh nan y thì lão cũng phải rút lui khỏi đây, thế giới này quá nguy hiểm, vẫn là phòng sách an toàn hơn, hiện tại đột nhiên lão đạo cảm thấy, dáng vẻ lười biếng phơi nắng của Châu Trạch khiến người ta cảm thấy an toàn biết bao nhiêu, còn có mỗi lần giọng nói lạnh như băng của Đường tiểu thư vang lên lại khiến người ta cảm thấy an ủi biết nhường nào!
- Để tôi đưa ông trở về. - Bác sĩ thực tập nói.
- Không được, cậu cũng mệt mỏi rồi, nên về nhà nghỉ ngơi đi, cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai cậu còn phải đi làm, đúng không? Nếu đã phải đi làm thì không thể lơ là được, cậu phải trị bệnh cứu người đấy.
Lão đạo nói xong không đợi bác sĩ thực tập trả lời, trực tiếp giãy giụa khỏi tay đối phương chạy nhanh về phía phòng sách.
Dưới đèn đường, lão đạo vừa chạy trốn vừa quay đầu ngoái nhìn, rất sợ tên bác sĩ thực tập kia bỗng nhiên đuổi tới, thế nhưng đối phương vẫn đứng yên trong con hẻm nhỏ tối đen mà hai người vừa xè xè lúc nãy, không động đậy.
Mà đoàn sáng huỳnh quang kia vẫn đang như ẩn như hiện, giống hệt như đối phương đang đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn bóng lưng mình đang chạy trốn thục mạng.
Một hơi thở chạy tới phòng sách, lão đạo đẩy cửa tiệm ra trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, thở hồng hộc, lão đã dùng hết toàn bộ sức lực để chạy về đây, trên người mồ hôi đầm đìa, một nửa là vì nóng, một nửa là vì bị hù.
Châu Trạch đang ngồi phía sau quầy bar sửa sang ngăn tủ, nhìn thấy lão đạo trở về với bộ dạng như vậy lập tức cười cười, nói:
- Làm sao vậy?
- Ông chủ, cậu có biết mới vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì không? Con hàng này, hàm răng của con hàng này đang phản quang!
Lão đạo đứng trong phòng sách tự thuật lại những chuyện đã trải qua, khoa tay múa chân nói tới đáng sợ như bản thân lão vất vả lắm mới có thể trốn thoát được từ tay ác ma vậy, lại còn trải qua một trận đấu pháp kịch liệt, có thể dùng từ sơn băng địa liệt thủy đảo lưu để hình dung, nhật nguyệt biến sắc!
Quả nhiên là kinh khủng như vậy đấy!
Nhưng vẻ mặt của Châu Trạch vẫn rất bình tĩnh, giống hệt như anh chưa nghe thấy chuyện gì tiếp tục làm công việc đang dở dang.
Chờ sau khi nói xong, lão đạo cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch mới bình phục nội tâm hoảng loạn, hỏi:
- Ông chủ, sao cậu không có chút cảm giác nào hết vậy?
- Có lẽ người ta chỉ đùa dai với ông một chút thôi.
- Đùa dai? - Lão đạo trưng ra vẻ mặt cầu xin. – Nhưng nếu không phải là đùa dai thì sao?
- Thì có nghĩa là người ta có sở thích ăn thịt xác chết. Đây cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, ông có thể đi báo cảnh sát, dường như hủy hoại thi thể cũng là một tội, có thể kiện.
- Sau đó thì sao? - Lão đạo tiếp tục hỏi.
- Sau đó cái gì?
- Ông chủ không định làm gì sao? - Lão đạo kinh ngạc nói.
- Cần tôi làm gì mới được sao? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- ... ... - Lão đạo.
- Không phải ông đã an toàn trở lại rồi sao, cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hơn nữa nếu quả thật người ăn thi thể là cậu ta, không lẽ cậu ta còn rảnh tới mức rắc huỳnh quang lên thi thể rồi mới ăn sao?
- Có phải cậu ta bị ngu rồi không?
- Ông chủ, mặc kệ cậu có tin hay không nhưng tôi không cho rằng đó là một trò đùa. - Lão đạo rất nghiêm túc nói. - Tôi cảm thấy vì sự bình yên của xã hội, chúng ta không nên ngồi xem mặc kệ, nếu cậu ta là một tên bệnh hoạn có sở thích ăn thi thể, giờ này cậu ta đang ngồi ăn thi thể bên trong nhà xác của bệnh viện còn dễ nói, ngộ nhỡ sau này cậu ta không trộm được thi thể nữa nhưng vẫn muốn ăn thì phải làm sao bây giờ? Ai có thể bảo đảm sau này cậu ta sẽ không làm chuyện càng quá mức hơn chứ?
Châu Trạch nghe vậy, gật đầu, dường như cảm thấy lão đạo nói rất có lý, sau đó đưa tay vỗ vỗ đầu của tiểu Hầu Tử đang đứng bên cạnh, nói:
- Vậy ông dẫn theo Hầu ca đi hàng yêu trừ ma đi, cũng tiện trả lại ánh sáng chính nghĩa cho nhân gian.
Tuy tiểu Hầu Tử không hiểu Châu Trạch đang nói gì nhưng có vẻ rất lợi hại, dường như đang cổ vũ nó, thế là nó gắng sức quơ quơ cái búa đồ chơi được làm bằng nhựa trong tay.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Gương mặt già nua của lão đạo trực tiếp xụ xuống, ngồi ở trên ghế bên cạnh, hiển nhiên lão vẫn chưa tỉnh hồn.
Một lát sau, lão đạo ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Châu Trạch, phát hiện anh đang chuẩn bị một ít đồ ăn vặt cùng ít rượu, có chút tò mò nói:
- Ông chủ, cậu đang chuẩn bị bữa khuya sao?
- Cống phẩm.
- Cống phẩm? Tiết thanh minh đã qua rồi còn đi viếng mộ phần sao?
- Ừm.
- Cho ai?
- Cho tôi.
- Này... ...
- Hôm nay là sinh nhật của tôi. - Châu Trạch giải thích một câu.
Lão đạo hơi ngạc nhiên, một"người sống sờ sờ" ra đó lại đòi tự bày đồ cúng cho mình thật sự đã khiến lão cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hơn nữa lại còn là tự tổ chức thọ âm cho mình.
Châu Trạch chuẩn bị mấy thứ đồ lung tung xong lại dùng túi đeo chéo vác theo, đi ra khỏi quầy bar.
- Ông chủ, hay là để tôi đi chung với cậu đi. - Lão đạo ân cần nói. – Dù gì cậu cũng không có bằng lái xe mà.
Châu Trạch do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Ngộ nhỡ tự mình lái xe lại đụng phải cảnh sát giao thông kiểm tra, chuyện mình không có bằng lái xe quả thật sẽ mang thêm phiền phức tới cho mình.
Lão đạo lái chiếc Nissan của Hứa Thanh Lãng ra, chở Châu Trạch đi tới công viên nghĩa trang.
Công viên nghĩa trang đã đóng cửa, nhưng lan can ở nơi này cũng không tính là cao, chỉ hơi bật người đã có thể nhảy qua được.
Lão đạo có thể hiểu được vì sao Châu Trạch muốn tới đây vào buổi tối, bởi vì chỉ có buổi tối thì bốn phía công viên mới yên tĩnh không người, mới có thể cảm nhận được loại cảm giác này.
Trong nghĩa trang từng mộ bia một được xếp rất thẳng hàng, có nhiều người sống vinh quang cả đời nhưng rốt cuộc cũng phải vẽ điểm cuối cuộc đời mình ở nơi này.
Đêm đã khuya, thế nhưng trong nghĩa trang còn truyền tới vô số trận gió thì thầm to nhỏ, giống như có người đang nói chuyện ở nơi này.
Lúc đầu lão đạo còn cho rằng bản thân mình nghe nhầm, nhưng sau khi tỉ mỉ lắng nghe trong chốc lát lão phát hiện nơi này thực sự có âm thanh, lão lập tức nhanh tay sờ đũng quần mình.
- Ông chủ, có yêu khí!
Châu Trạch không để ý, thuận tay chỉ cái giá nhỏ phía trước mình, trên giá này có một cái hộp, bên trong hộp còn có loa, bên ngoài bì có ghi pin năng lượng mặt trời.
Mà giọng nói lão nghe được phát ra từ trong chính chiếc loa này.
Lão đạo cảm thấy ngây ngẩn, tò mò tới gần liếc một cái, bên trên còn có ghi lại ngày nào giờ nào sẽ phát tin tức tiết mục gì, có chương trình tình cảm sáng sớm, có tin quốc tế cũng có tin tức địa phương...
- Mẹ nó, không ngờ nơi này lại được nhân tính hóa như thế.
Trước đây lão đạo chỉ từng nghe nói tới có người lưu lại màn hình 2D trên bia mộ của mình, cảm thấy thế đã đi trước thời đại lắm rồi, không nghĩ tới rõ ràng còn có người tự mình thả mấy món đồ giải sầu trên bia mộ như thế.
Châu Trạch tìm tới mộ bia của chính mình, phía trên có để hình của mình, còn có bản tóm tắt sơ lược về cuộc đời mình.
Tiết thanh minh vừa qua, trước mộ bia còn có vòng hoa cùng một số món đồ chơi kèm với thư từ, có món của đồng nghiệp mình, cũng có món của mấy bạn nhỏ trong cô nhi viện.
Châu Trạch ngồi xuống trước mộ bia của bản thân, lôi những lá thư kia ra mở từng bức một, bên trong đa số đều là lời tự nhủ của mấy người bạn nhỏ, biểu đạt sự tưởng niệm với mình.
Mở đầu đều là"anh Chu""anh Chu thân ái", có một số đứa vì không phải chữ gì cũng biết nên đã dùng rất nhiều bính âm thay thế.
Châu Trạch dựa vào bia mộ của mình lẳng lặng nhìn, anh không khóc, mà viền mắt cũng không hề đỏ.
Nhìn một hồi, Châu Trạch lại bày rượu cùng thức ăn bản thân mình mang tới ra, sau đó tự mình đưa tay bốc lấy chậm rãi ăn, chậm rãi uống.
Bình thường, đối với Châu Trạch mỗi lần ăn uống là một lần thống khổ, lần này cũng không ngoại lệ, thế nhưng vừa nhìn những thứ bọn trẻ viết cho mình vừa ăn đồ ăn, không ngờ lại có hiểu quả như vừa ăn vừa uống nước ô mai chua.
Tuy rằng vẫn rất khó nuốt như trước, tuy rằng vẫn rất chán ghét như trước nhưng lần này anh lại có thể có thể cố nén không phun ra.
Lão đạo ngồi ở bên cạnh nhìn ông chủ nhà mình tự ăn cống phẩm, cũng không nói gì, lão có thể hiểu được.
Anh đã chết nhưng lại vẫn còn sống.
Cống phẩm vốn là thứ cho anh, cho chính anh hưởng dụng.
Gió đêm hơi lạnh, thổi lất phất bốn phía.
Lúc này dường như mới là năm tháng tĩnh lặng chân chính.
Sau khi xem xong thư Châu Trạch lại duỗi lưng một cái, nhìn về phía mộ bia của mình.
Anh còn nhớ rõ ngày đó, ngày chính mình bị đẩy vào phòng hỏa táng, ngày ngọn lửa cắn nuốt chính bản thân mình.
Xóa đi.
Tất cả vết tích còn sót lại của mình trên đời này.
Phía dưới mộ bia có để tro cốt của anh.
- Ông chủ, hay là tôi lén đào nó lên mang về cho cậu làm kỷ niệm nhé? - Lão đạo ở bên cạnh nghĩ kế.
Châu Trạch lắc đầu, quá khứ cứ để nó trôi qua đi, anh cũng không có chấp niệm sâu như vậy, có thể trước đây còn có, nhưng bây giờ anh đã từ từ tỉnh ngộ rồi.
Chỉ có điều trong lúc lơ đãng, Châu Trạch phát hiện ở phần gạch của mộ bia có một vết tích rất nhỏ, anh lập tức soi điện thoại di động vào ngay vết tích đó.
Lão đạo thấy thế cũng nằm xuống cùng nhìn xem, sau đó nói: - Hình như gần đây có người mở mộ bia ra!
Bản năng của Châu Trạch sinh ra một dự cảm xấu, anh không có ý định đưa tro cốt của mình đi nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh nguyện ý nhìn thấy tro cốt của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Nói cho cùng, đây vốn là đồ đạc của mình.
Mười móng tay dài ra, Châu Trạch trực tiếp dùng móng tay của mình cắm sâu vào cái khe ấy rồi nạy lên, thậm chí còn chẳng còn dùng tới xẻng.
Rất nhanh phần gạch phía dưới đã được đào lên, hiện ra một hộp tro cốt màu đen bên trong.
Lấy hộp tro cốt ra, hộp này còn khá nặng, cũng có nghĩa là bên trong vẫn có đồ vật.
Châu Trạch dùng móng tay cạy khóa, sau đó mở hộp tro cốt ra.
Trong hộp.
Có đồ vật.
Nhưng không phải tro cốt.
Mà là từng viên nhỏ óng ánh trong suốt.
- Mẹ nó, ông chủ, cậu có thể cháy ra xá lợi tử!
Châu Trạch đưa tay cầm một viên nhỏ ra, vừa sờ nhẹ nó đã vỡ vụn, cùng lúc đó giọng nói thâm trầm đè nén lửa giận khủng bố vang lên:
- Ông đã thấy ai dùng nhựa làm xá lợi tử chưa?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất