Chương 130: Cha xứ
Phẫn nộ?
Đương nhiên phải phẫn nộ!
- Ông chủ, hay là chúng ta đi báo cảnh sát đi.
Lão đạo ở bên cạnh đề nghị.
Sau đó, lão phát hiện Châu Trạch đưa mắt nhìn lão, ánh mắt tràn ngập quan tâm như đang nhìn một đứa bé não tàn.
Ách.
Tôi đã nói sai sao?
Không phải cậu vẫn thường nói có chuyện thì tìm cảnh sát, phải làm một công dân tốt tuân theo luật pháp sao? Tôi cũng chỉ đang quán triệt tinh thần khi cậu nói chuyện với tôi thôi mà.
- Lão đạo à. - Châu Trạch chậm rãi mở miệng nói.
- Ừm.
- Ông bị trộm tiền, có tức không?
- Đương nhiên là phải tức.
- Vậy tro cốt của ông bị trộm, ông có tức giận không?
- Ách…
Mẹ nó có ai mà biến thái được như cậu, ngay cả thân thể cũng đã biến thành tro cốt còn có thể đứng đây thảo luận với tôi xem gặp phải vấn đề này có tức không.
- Tôi muốn tìm ra người kia.
Trong đôi mắt Châu Trạch bắt đầu có hào quang màu đen lưu chuyển, mười móng tay tản ra tia sáng yêu dị.
- Sau đó, chém tên đó thành muôn mảnh!
Trộm thứ gì không trộm lại đi trộm tro cốt của mình, ông đây sẽ khiến mày phải hợp táng với tro cốt của ông đây.
- Bên kia là phòng làm việc của người quản lý nghĩa trang, vào trong đó lấy camera giám sát xem sao.
Châu Trạch chỉ huy lão đạo, lão đạo vội vàng gật đầu rời đi. Cậu là ông chủ, cậu muốn chỉnh tên đó thế nào thì chỉnh thế ấy, tôi đây không dám mù quáng phỏng đoán ý của cấp trên.
Khóa cửa bị Châu Trạch trực tiếp vặn gãy, hai người đi vào, lão đạo đi tới trước máy tính có camera theo dõi rồi ngồi xuống bắt đầu mở những video lúc trước, đồng thời còn tập trung vào những cameras có thể quan sát được vị trí mộ bia của Châu Trạch.
- Buổi tối, chính là đêm tiết thanh minh đó.
Châu Trạch đưa ra thời gian cụ thể.
Bởi vì vết tích đào bới ở mộ bia vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, cho nên chắc chắn đó là chuyện đã xảy ra cách đây không lâu, nếu không đợi khi trôi qua mười ngày nửa tháng Châu Trạch tuyệt đối không thể phát hiện được dấu vết này.
Thậm chí sau này mỗi năm mình qua đây tế bái đều sẽ không biết, tro cốt mình đang tế bái kia hoàn toàn không phải tro cốt của mình, không phải mình đã tạ thế mà chỉ là một lọ viên nhựa.
Sau đó mỗi khi ngày lễ ngày tết tới mình lại qua đây gửi niềm thương nhớ vào một lọ viên nhựa.
- Ông chủ, tôi nói này, thông thường lũ trộm đồ sẽ tiện thể hủy camera giám sát luôn, không phải trong ti vi vẫn thường diễn như vậy sao?
- Tình tiết chúng ta ngồi kiểm tra camera giám sát lúc này chính là tình tiết mà bần đạo không thích xem nhất mỗi khi xem phim truyền hình.
- Đây vốn là việc vô dụng, chỉ phụ họa cho bộ phim mà thôi.
Châu Trạch đặt tay lên bả vai lão đạo, móng tay nhẹ nhàng lắc lư, cảm giác lạnh lão như băng kia trực tiếp đâm vào trong cơ thể lão đạo.
Thân thể lão đạo giật bắn lên, lập tức ngồi nghiêm chỉnh không dám tiếp tục nhiều lời nữa, vô cùng nghiêm túc bắt đầu kiểm tra màn hình giám sát.
- Ngừng!
Châu Trạch hô lên.
Lão đạo lập tức nhấn tạm dừng.
- Quay lại đoạn trước đó một chút.
Lão đạo bắt đầu lùi lại, quả nhiên, ở trong màn hình xuất hiện một bóng người mặc quần áo màu đỏ tươi, chất lượng của camera không phải quá tốt, lại thêm lúc ấy là đêm tối cho nên thân thể của bóng người trong màn hình rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra được những điểm cơ bản như người ấy mặc quần áo màu gì.
Thật sự tìm được sao?
Trong lòng lão đạo hơi kinh ngạc.
Hình ảnh chậm rãi chuyển động.
Trong màn hình người mặc đồ đỏ kia cúi xuống, cầm hai thanh đao tương đối giống với đao giải phẫu trong tay bắt đầu cạy mở mộ bia, động tác dứt khoát lưu loát không chậm hơn tốc độ Châu Trạch dùng móng tay lúc trước chút nào.
Sau đó đối phương lấy hộp tro cốt ra, rồi lại lấy một cái lọ đổ hết tro cốt vào trong, sau đó dường như còn rắc gì đó vào bên trong hộp, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn cái thứ được rắc vào kia chính là viên nhựa.
Người đàn ông bỏ lọ thủy tinh vào ngực sau đó nghiêng đầu, nhìn về phía vị trí cameras.
Từ góc độ của camera giám sát nhìn lại chẳng khác gì đối phương đang nhìn thẳng tới người đối diện, cũng chính là người đang ngồi trước màn hình xem video.
Đối phương cố ý dí mặt lại gần sát cameras.
Gương mặt này.
Châu Trạch không khỏi cảm thấy rất quen thuộc, đây là khuôn mặt của người Đông Á, da rất trắng sạch.
Anh bắt đầu lục tung trí nhớ của mình để tìm kiếm tin tức về người này, chỉ tiếc là sau lần quyết đấu với Thanh Y nương nương trên sân thượng lúc trước rồi tiến vào trạng thái kia, dẫn đến tình trạng ký ức của mình bị thiếu thốn một cách nghiêm trọng, trong chốc lát không thể nào nhớ được đối phương là ai.
- A-men!
Đối phương nói xong mấy chữ này lập tức trực tiếp xoay người rời khỏi, cuối cùng chỉ lưu lại một nụ cười ý vị thâm trường.
Thẳng đến khi đối phương nói ra hai chữ"A-men" sau cùng, con ngươi Châu Trạch co rút mạnh,
Hình ảnh ký ức bắt đầu đảo ngược không ngừng, cuối cùng xuất hiện hình ảnh biệt thự có hoa cải bao quanh, có một vị cha xứ vẫn luôn an tĩnh đứng bên cạnh bàn ăn...
Là anh ta!
Anh ta trộm tro cốt của mình!
- Ông chủ, cậu biết người này sao? - Lão đạo nhìn thấy Châu Trạch có phản ứng như vậy lập tức cảm thấy kỳ quái.
- Ừm.
Khi hai người đi ra khỏi nghĩa địa đã hơn một giờ sáng, Châu Trạch lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hứa Thanh Lãng, nhưng có lẽ Hứa Thanh Lãng đã say khướt nên không nhận điện thoại.
Châu Trạch chỉ có thể gọi điện thoại cho Đường Thi.
- Có chuyện gì?
- Đánh thức Hứa Thanh Lãng giúp tôi, bất kể phải dùng biện pháp gì.
- Tốt.
Đại khái qua hơn nửa phút sau, đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng hét thảm thiết.
Sau đó, Hứa Thanh Lãng có chút ai oán mà nhận điện thoại, trực tiếp mắng:
- Anh có bệnh sao? Tự dưng gọi cô ta kêu tôi dậy làm gì?
- Đưa số điện thoại của vị phu nhân đã thuê cửa hàng của chúng ta cho tôi.
- Ách, để tôi tìm lại đã.
Hứa Thanh Lãng nghe được sự phẫn nộ Châu Trạch đang cố gắng đè nén, cũng không tiếp tục oán giận Châu Trạch thêm, lập tức bắt đầu tìm số điện thoại mà Châu Trạch cần sau đó đọc số ấy lên.
Châu Trạch gọi điện thoại tới, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một tiếng nhắc nhở: - Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Châu Trạch hít sâu một hơi, tuy rằng Thông Thành chỉ là một thành phố nhỏ có mấy triệu dân, thế nhưng nếu muốn tìm được một người sống ở nơi này mà không có bất kỳ quan hệ quen biết gì, độ khó thật sự là khá lớn.
Mà bây giờ Châu Trạch đang rất phẫn nộ, đang cần phát tiết, thế nhưng bản thân anh lại không cách nào tìm được tin tức cụ thể của vị cha xứ kia.
Buổi tối, Đường Thi đang ngồi trong phòng sách xem tạp chí, Hứa Thanh Lãng thì lại đang ngồi bên phía quầy bar, trên mặt còn có chút máu ứ đọng.
- Đã liên lạc được chưa? - Hứa Thanh Lãng vừa dùng trứng gà thoa mặt vừa nói.
Châu Trạch lắc đầu.
- Hít.
Hứa Thanh Lãng cảm thấy sự đau rát trên mặt mình càng thêm sâu sắc hơn, không ngờ bản thân mình đã bị đánh vô ích như thế?
Châu Trạch đi tới trước mặt Đường Thi, hỏi:
- Có biện pháp nào có thể giúp tôi nhanh chóng tìm được một người trên mảnh đất này không?
Đường Thi để tạp chí trong tay xuống, hỏi ngược lại:
- Anh cầm móng tay quẹt xuống đất một cái thử, xem có thể gọi một tên thổ địa công ra đây không?
- Tôi đang rất nghiêm túc.
- Tôi cũng chẳng có cách nào, anh làm mất thứ gì rồi sao? - Đường Thi hỏi.
Châu Trạch không đáp, tro cốt của mình đã bị trộm mất thật sự không phải chuyện vẻ vang gì, thậm chí nói ra còn khiến mình mất mặt như thể quần lót của mình đã bị trộm mất.
Dường như thật sự chẳng có biện pháp gì cả, điện thoại của vị phu nhân kia thì không thể liên lạc được, hơn nữa Châu Trạch tin tưởng cho dù có thể gọi được, muốn tìm địa chỉ cùng tin tức của tên cha xứ ấy thông qua vị phu nhân kia là một chuyện hết sức xa vời.
Xem ra đối phương đã đặc biệt điều tra mình, anh ta có thể mặc kệ camera giám sát mà không động tay động chân gì, hẳn là vì anh ta rất có lòng tin đối với chỗ ẩn thân của chính anh ta, cho dù mình có phát hiện chuyện này cũng không thể tìm thấy anh ta được.
Đột nhiên, Châu Trạch nghĩ tới điều gì đó, anh lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại không lưu tên họ:
- Alo, ai đó?
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đáng yêu của một tiểu loli.
- Gọi chị cháu ra, chú có chuyện cần nói. - Châu Trạch nói.
- Chú là ai? Cháu không có chị, cháu còn đang ngủ đây.
Giọng dễ thương của tiểu loli thoáng cái đã chuyển sang giọng điệu của ngự tỷ.
- Tìm một người giúp tôi, là một tên cha xứ đến từ Nhật Bản, gần đây anh ta có đi lại ở Thông Thành.
- Được
Sau đó, chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng:
- Biu.
Điện thoại đã bị dập máy.
Châu Trạch cảm thấy có chút không chân thực.
Anh không nghĩ tới tên tiểu đệ mà mình mới thu này.
Không đúng.
Là tiểu muội.
Lại có hiệu suất làm việc nhanh như vậy, sau khi mình sai phó xong cô bé lập tức"a" một tiếng, đi làm việc ngay.
- Này, tôi còn một vấn đề muốn hỏi anh. - Đường Thi bỗng nhiên mở miệng nói.
Châu Trạch nhìn về phía Đường Thi.
- Gần đây lương tâm của anh có còn đau nhức không? - Đường Thi chỉ chỉ vị trí trái tim.
Châu Trạch không hiểu cô ấy hỏi vậy là có ý gì, thế nhưng vẫn lắc đầu.
- A. - Đường Thi cười một tiếng. - Xem ra anh đã dần quen rồi.
- Quen cái gì?
- Quen sống mà không có lương tâm.
Đường Thi đứng lên, xem bộ dáng hẳn cô ấy đang chuẩn bị lên lầu, đồng thời còn để lại một câu nhắc nhở:
- Tối mai nhớ uống trà chiều với tôi, đừng quên.
- Tôi không có tâm tình để uống trà.
Đường Thi từ chối cho ý kiến, tiếp tục lên tầng.
Bên trong một căn phòng cho thuê, một gã cha xứ ngồi xuống trên sô pha, trên bàn trà trước mắt anh ta có để một số hình ảnh cùng tư liệu, anh ta đang ngồi ở đó vò đầu suy nghĩ đồng thời cũng đang lầm bầm lầu bầu.
Lúc này, cửa bị mở ra.
Tên bác sĩ thực tập kia đi đến, anh ta vừa nhìn thấy cha xứ kia đang ngồi trên ghế sa lon nhà mình trực tiếp sợ hết hồn, quát lớn:
- Anh là ai? Vì sao lại ở trong nhà tôi?
Cùng lúc đó, bác sĩ thực tập đưa tay lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, anh ta cho rằng có kẻ gian đột nhập vào nhà mình.
Chỉ trong nháy mắt vị cha xứ kia đã xuất hiện trước mặt anh ta, một tay túm lấy tay anh ta, một tay bóp lấy cổ của anh ta.
Di động cũng rơi xuống đất.
Mà anh ta thì bị cha xứ bóp cổ nhấc lên.
Bác sĩ thực tập chỉ cảm thấy một loại cảm giác hít thở không thông kéo tới.
Cha xứ vẫn không có động tác gì khác, tiếp tục duy trì tư thế ấy mãi cho đến khi ánh mắt của bác sĩ thực tập đã bắt đầu chậm rãi tan rã, mà trên mặt của anh ta cũng xuất hiện vẻ âm tàn.
- Rõ ràng tôi đã đút tro cốt của anh ấy cho anh ăn, vì sao anh chỉ có thể biết thành món đồ chơi thích ăn thi thể này? Tôi có món đồ chơi này thì có tác dụng quái gì?
Cha xứ đạp một đạp vào mông của tên bác sĩ thực tập, tên bác sĩ thực tập trực tiếp ngã ngửa trên mặt đất, sau đó anh ta lại lập tức đứng lên, khóe miệng có mấy giọt nước miếng chảy xuống.
- Bẹp.
Một miếng thịt lợn sống bị cha xứ ném trên mặt đất.
Bác sĩ thực tập vọt thẳng tới nâng miếng thịt kia lên gặm ăn, nơi khóe miệng còn lưu lại vết máu từ miếng thịt heo, nhưng trong mắt anh ta lại dần hiện ra vẻ không thỏa mãn, hiển nhiên chỉ là móng vuốt của heo chưa thể khiến anh ta hài lòng.
Cha xứ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ một lần nữa ngồi xuống trên ghế sa lon.
- Xem ra, anh ta có thể biến thành cương thi hẳn không chỉ đơn thuần là vì thân thể, có lẽ là do linh hồn của anh ta quấy phá, là vì thân thể kia đã từng được linh hồn của anh ta ký thác nên mới sinh ra một số biến hóa như vậy. Nếu người thường nuốt vào đương nhiên cũng sẽ sinh ra một chút dị biến, nhưng loại dị biến này bé nhỏ tới mức không đáng kể.
Đừng nói cương thi, ngay cả zombie cũng chưa thể đạt tới, chỉ nảy sinh thêm một sở thích khá đáng yêu là thích ăn thi thể thôi.
Cha xứ xoa xoa đôi bàn tay.
- Nếu đã không phải vì thân thể, chẳng lẽ nguyên nhân nằm ở chính linh hồn sao?
- Thân thể đời trước của anh ta cũng không phải hàng nguyên đai nguyên kiện?
- Nhìn từ bên ngoài, chuyện anh ta có thể mượn xác hoàn hồn là do sự sắp đặt của quỷ sai.
- Nhưng trên thực tế, còn có ẩn giấu thứ đồ gì đó sâu xa hơn?
- Cha xứ bưng ly cà phê lên, uống một ngụm.
- Trên bàn trà trước mặt.
- Để ảnh chụp của Châu Trạch đời trước, cũng để ảnh của Từ Nhạc, cũng để ảnh của cô em vợ.
- Thậm chí còn có ảnh của ông lão được đưa vào bệnh viện ngày đó, chính là ông lão đã dùng móng tay đâm Châu Trạch.
- Cha xứ đưa tay rút đao giải phẫu ra, trực tiếp cắt nhỏ ảnh của cô em vợ cùng ông lão kia, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm.
- Lại phải điều tra một lần nữa rồi.