Chương 138: Vạch trần (1)
Tình cảnh lúc này rất hỗn loạn, hỗn loạn tới mức khiến Châu Trạch cảm thấy không biết phải làm sao, các thôn dân này trực tiếp coi như không nhìn thấy lương thực, trái lại đồng loạt như ong vỡ tổ nhào về phía Châu Trạch.
Móng tay của Châu Trạch lần lượt xé nát từng thôn dân trước mặt, thế nhưng không lâu sau bọn họ đã nhanh chóng tụ tập lại nơi này, đây là một hồi giết chóc không nhìn thấy điểm dừng, là kiến cắn chết voi điển hình.
Chắc chắn là còn có đồ vật gì đó đang chống đỡ nơi đây, khiến nơi này biến này một tồn tại giống hệt như kết giới tuần hoàn không ngừng lặp lại. Thật ra trong số những lệ quỷ này không có con nào là mạnh mẽ chân chính, thế nhưng điểm biến thái nhất của chúng nó chính là có thể ngưng tụ lại một lần nữa sau khi chết.
Tiểu Hầu Tử bắt được bả vai Châu Trạch, nhìn Châu Trạch một đường đánh ra, nó cố tình hỗ trợ nhưng căn bản là không thể giúp được gì. Nếu là nó ngày trước còn có thể phối hợp với Châu Trạch một chút, một yêu một quỷ sai một đường đánh giết, thế nhưng bây giờ nó chỉ có thể run lẩy bẩy đồng thời cầu khẩn Châu Trạch không nên cạnh kiệt sức lực quá nhanh.
Nó rõ ràng, một khi Châu Trạch xong đời thì chắc chắn nó cũng xong đời.
Đời trước nó đã bị người ta ăn mất, chẳng lẽ đời này nó lại bị quỷ ăn một lần nữa sao?
Kết cục như vậy nó thật sự không muốn chút nào.
Dường như những thôn dân này có ý định phá hỏng con đường đi ra khỏi từ đường của Châu Trạch, nguyên một đám không sợ chết xông lên, chỉ vì có thể ngăn trở Châu Trạch mấy giây, mà bọn chúng đã thành công thật sự, mặc dù vị trí Châu Trạch đang đứng cách cửa từ đường không xa, chỉ cần có thể lao ra chắc chắn sẽ tìm được một phương pháp thoát thân đơn giản hơn. Thế nhưng bây giờ bản thân mình lại bị ngăn lại trong không gian chật hẹp này, thật khó chịu.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! ! !
Đuôi của tiểu Hầu Tử bị một thôn dân nắm lấy, tiểu Hầu Tử hét thảm một tiếng, nó cảm thấy dường như bản thân nó sắp bị người ta ăn rồi.
Châu Trạch trực tiếp xoay người, móng tay mang theo một luồng khói đen trong nháy mắt xé rách thôn dân kia, bắt tiểu Hầu Tử trở lại, chỉ có điều hành động này lại khiến Châu Trạch cách cửa ra càng thêm xa hơn.
Các thôn dân một mạch không ngừng lao lên đè ép, khiến mấy lần muốn đột phá khỏi vòng vây của Châu Trạch trở nên vô ích. Lúc này, Châu Trạch đã bị ép vào nơi sâu nhất trong từ đường, cũng là nơi bày đặt linh vị.
- Phù... ... phù... ... phù... ...
Thở dốc mấy hơi, đúng là Châu Trạch cảm thấy hơi mệt mỏi thật, thế nhưng những thôn dân này lại không cho anh bất kỳ cơ hội để thả lỏng nào.
- Rầm.
Một tiếng vang thanh thúy.
Châu Trạch trực tiếp quét bay hết tất cả bài vị trong từ đường ra ngoài, anh hy vọng các thôn dân có thể đi bảo vệ bài vị của tổ tiên mình, từ đó cũng cho mình có cơ hội nghỉ ngơi một lát.
Nhưng chỉ tiếc là các thôn dân hoàn toàn không có cảm giác gì đối với bài vị của tổ tiên, mặc kệ bài vị của tổ tiên rơi xuống đất vẫn thờ ơ như không, lại còn tiếp tục lao thẳng về phía Châu Trạch.
Lần đầu tiên, Châu Trạch cảm thấy bản thân mình có chút ủy khuất.
Đầu tiên là vì bản thân mình nghĩ tới chuyện giúp người khiến lương tâm của mình đau đớn!
Các người nói các người rất đói bụng, tôi có thể nhìn ra, thế nhưng lương thực như gạo nếp đang ở ngay trước mặt các người, các người không ăn, cứ một mực đòi ăn tôi là sao?
Thật là không nói lý mà!
Các người đã không nói đạo lý thì đừng trách tôi không nói đạo lý!
Lửa giận nơi đáy lòng Châu Trạch bùng nổ, sự thiện lương cùng thương xót của con người đều có giới hạn, Châu Trạch vọt tới, lần này anh không chủ động chạy về phía bên ngoài nữa, tay bắt được vong hồn nào lập tức sẽ xé nát vong hồn đó. Theo sự táo bạo cùng phẫn nộ nơi đáy lòng không ngừng dâng trào, da của Châu Trạch đã bắt đầu chậm rãi chuyển sang màu đồng cổ.
Hiển nhiên, uể oải cộng thêm phẫn nộ tập kích đã chậm rãi thức tỉnh một con người khác của Châu Trạch.
- Rầm!
Hai vong hồn bị hai tay Châu Trạch ôm lấy, trực tiếp quật ngã xuống đất.
- Rầm!
Vong hồn nổ tung, không biết nó chạy tới đâu hội tụ lại rồi lại quay về từ đường, đồng thời mặt đất lại một lần nữa bị nện ra một cái hố, đám gạo nếp trắng trắng óng ánh kia cũng bắt đầu văng tung tóe, khắp nơi đều có gạo nếp.
Đột nhiên, Châu Trạch đứng lên mờ mịt ngẩng đầu, bởi vì nguyên một đám thôn dân đói tới phát điên xông về phía mình lúc trước lúc này lại đồng loạt ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu nhặt lấy số gạo dưới đất, ngay cả hạt gạo đã lọt vào khe gạch cũng không bỏ qua.
Sau đó.
Một đám người đông như kiến cỏ vốn đang hội tụ bên trong từ đường.
Thoáng cái đã không còn một mống nào.
Chênh lệnh lớn như dòng sông so với mặt biển.
Khiến Châu Trạch cảm thấy không biết phải làm sao, chỉ có thể nói hình như những thôn dân này đều có bệnh, đã đói thành như vậy, lương thực trong từ đường nhiều như vậy nhưng suốt bao nhiêu năm không một ai chạm tới.
Nguyên một đám đều là thần giữ của sao?
Cũng may, Châu Trạch rõ ràng lúc này không phải lúc để đánh nhau, anh trực tiếp dẫn theo tiểu Hầu Tử chạy ra khỏi từ đường, mà lần này không còn ai ngăn cản anh nữa, sau khi chạy một mạch ra tới bờ ruộng kia, da thịt màu đồng cổ lộng lẫy đã nổi lên trên người Châu Trạch lúc trước mới bắt đầu chậm rãi ảm đạm xuống.
Châu Trạch cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, cái trạng thái kia có thể không vào thì không nên vào, bởi quan trọng là sau khi kết thúc trạng thái ấy, không chỉ riêng linh hồn của mình phải chịu thống khổ mà cả sự tê liệt thân thể cùng một cuộc sống bất tiện trong thời gian dài khiến Châu Trạch vô cùng chống cự.
Tiểu Hầu Tử đang nắm lấy bả vai mình còn có chút chưa tỉnh hồn, anh trực tiếp ném bay nó xuống đất.
- Tìm đường đi ra ngoài.
Châu Trạch không muốn nán lại nơi này thêm nữa, anh sợ sau khi các thôn dân nhặt gạo xong sẽ đồng thời chạy tới đây vây công mình.
Tiểu Hầu Tử không để Châu Trạch phải thất vọng, sau khi nó chạy một đoạn đường vòng vo vài vòng lập tức trực tiếp đâm vào trong bụi cỏ tranh, tiếp đó nó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy hoài nghi, rốt cuộc bản thân mình đang nuôi một con khỉ hay là một con chó.
Bởi vì khi Hầu Tử di chuyển trên đất còn không ngừng dùng mũi hít tới hít lui trên mặt đất.
Châu Trạch cũng làm theo nó vòng vo vài vòng, chỉ có điều anh không dùng mũi ngửi ngửi trên đất, cuối cùng cũng xông vào bụi cỏ tranh.
Chỉ cảm thấy cả người chợt nhẹ.
Châu Trạch phát hiện bản thân mình đã xuất hiện trên đường, lúc này, các cửa hàng hai bên đường gần như đều đã đóng cửa, hiển nhiên đã trễ lắm rồi.
Lão đạo ngồi chồm hổm ở bên cạnh vuốt ve Hầu Tử mới đi ra, thấy Châu Trạch cũng xuất hiện, lão lập tức đứng lên hỏi:
- Ông chủ, không sao chứ?
Châu Trạch lắc đầu.
Đối diện có một chiếc Nissan đang đậu, Hứa Thanh Lãng đang ngồi bên trong, khi Châu Trạch xuất hiện cậu ta cũng xuống xe, hỏi:
- Chuyện đã được giải quyết rồi sao?
- Lúc trước cậu ở đâu vậy? Tôi gọi điện thoại cho cậu nhưng không gọi được.
- Ở tầng hầm ngầm trong thư viện, có lẽ nơi đó sóng điện thoại không được tốt lắm. Lên xe trước đi, tôi đã điều tra được một số đầu mối khác.
Sau khi lên xe, Châu Trạch nói lại đơn giản những chuyện đã xảy ra bên trong.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, nói:
- Lúc trước tôi đến thư viện thành phố đã tra xét một chút tư liệu, tìm được nhật ký của thời kỳ dân quốc, thật ra cũng không thể tính là thời kỳ dân quốc, lúc đó nơi này là khu đã bị lũ Nhật Bản chiếm.
- Thứ tôi tìm được là một quyển sách ghi chép, là ghi chép của chính phủ bản xứ bù nhìn, thật lạ là nó có thể được giữ lại đến nay. Phía trên có ghi lại chuyện Ba Làng bị tàn sát, dựa theo ghi chép, là do người trong thôn chấp chứa phần tử vũ trang kháng Nhật bị lũ Nhật phát hiện, từ đó mới khiến lũ Nhật Bản càn quét trả thù.
- Nói điểm chính. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Sau đó tôi quyết định mượn quyển ghi chép này về đọc, đây là một quyển ghi chép được đặt ở nơi khá hẻo lánh, người bình thường căn bản sẽ không chú ý tới nó, nhưng vào năm 2009 có người mượn đọc nó, tên Lý Thế. Tôi nghi rằng người này chính là người đã đăng bài post kia.
Châu Trạch gật đầu.
Vào thời gian ấy, người thật sự chú ý chuyện của Ba Làng cũng không có bao nhiêu.
- Tiếp đó tôi lại điều tra người tên Lý Thế này, phát hiện năm 2009 vì bệnh tim bộc phát mà anh ta qua đời, chỉ là đầu mối chỗ anh ta lại không đứt đoạn, bởi khi anh ta phát bệnh tim vừa lúc anh ta đang lái xe, thế là xe của anh ta đâm thẳng vào một gốc cây.
- Địa điểm tử vong là trên đường rừng ở một vùng ngoại thành.