Chương 137: Ăn, ăn, ăn!
Tiết tấu cuộc sống khá bình thản.
Bầu không khí yên tĩnh của làng mạc thời dân quốc.
Liên tiếp vang lên tiếng chửi rủa ầm ĩ.
Mang theo mùi thơm của bùn đất.
Đây là bóng lưng của nó, là bóng lưng của Ba Làng, mà một khi ngươi chạy thêm vài bước tới phía trước sợ rằng sẽ bị dọa tới mất mật.
Mỗi chi tiết ở nơi này đều giống như một khe hở, từng giọt máu tươi ồ ồ chảy ra từ trong khe hở ấy, sau đó bao phủ lấy ngươi, khiến ngươi hít thở không thông.
Một đám mây đen khủng bố vẫn bao phủ phía trên bầu trời của thôn này, giống hệt như một sân khấu kịch, dường như mỗi một vai đều mang mặt nạ ý vị thâm trường.
Rõ ràng thứ đang được treo trên bầu trời kia chính là ánh trăng;
Thế nhưng chiếu lên mặt đất lại là một mảnh mờ nhạt không đều, phảng phất như một chuyên viên ánh sáng gà mờ đã điều chỉnh sai góc độ, khiến tất cả nơi này trở nên rất hỗn loạn.
Có người đang ngủ.
Có người đang nấu cơm.
Có người đang múc nước.
Có người đang chửi bậy.
Có người đang cười.
Cũng có người đang khóc.
Châu Trạch đi thật lâu, cơ hồ đã khi khắp thôn này một vòng.
Có thể nói chắc một điều, hiện tại nơi này thật sự đã thay đổi hoàn toàn so với lần đầu chủ bài post kia tới đây.
Nếu như nói chín năm trước khi chủ bài post mới tới đây lần đầu, nơi này được hình dung là nửa chống cự nửa nghênh đón, như vậy hiện tại nơi này đã trở thành một con cọp thật thụ, đã có thể há to miệng đồng thời trừng mắt nhìn về phía ngươi.
Nó muốn ăn ngươi lúc nào là có thể ăn ngươi lúc ấy.
Mà loại cảm giác chờ đợi lúc nào cũng có thể bị ăn này mới là dày vò nhất, cũng là dằn vặt nhất.
Chín năm trước nếu như chủ bài post nhìn thấy một màn hôm nay, phỏng chừng anh ta tuyệt đối không còn dũng khí nói ra những lời như sẽ quay lại nơi này tìm chứng cứ.
Đi một vòng, Châu Trạch đi tới bên ngoài một từ đường.
Từ đường này chính là tòa kiến trúc cao nhất bên trong Ba Làng, nhìn có vẻ rất có phẩm vị.
Nó không lớn.
Thế nhưng bên ngoài vẫn có treo bảng hiệu, bên trong rường cột được chạm trổ, mặc dù nơi này khá nhỏ cũng khá chật chội thế nhưng lại lộ ra vẻ khá tinh xảo cùng trang nghiêm.
Một ông lão mắt mù mặc áo choàng dài ngồi ở cửa từ đường, cầm quải trượng trong tay đang không ngừng châm lửa, môi lão run nhè nhẹ.
Châu Trạch ngừng lại ở trước mặt ông lão, bởi vì dưới cái nhìn của Châu Trạch, ông lão này chính là người bình thường nhất trong thôn này.
Chí ít ông lão này cũng không chảy nước miếng, cũng không nhỏ nước bọt.
Thế nhưng chờ khi anh đến gần lão ta.
Châu Trạch lại nghe được lão ta đang thấp giọng lẩm bẩm:
- Đói, thật đói, thật đói quá, thật muốn ăn bánh bao trắng, thật muốn ăn bánh màn thầu.
Tiểu Hầu Tử trực tiếp chui lên bắt lấy chòm râu dê của ông lão mù.
Ông lão mù ngẩng đầu, lão ta là người mù, không đeo kính râm nhưng ở vị trí đôi mắt kia chỉ có một mảnh vẩn đục. Lúc này hẳn là lão ta đã cảm ứng được trước mặt mình có người, là người xa lạ.
Lão ta liếm liếm đầu lưỡi, sau đó nuốt một ngụm nước miếng.
Nói:
- Đi thôi, cậu đi đi, cậu nhóc, tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Trong lời của ông lão này tràn đầy tang thương cùng bất đắc dĩ.
Ông lão nói vậy là đang nhắc nhở Châu Trạch.
Ở đây.
Là một mảnh đất tràn đầy thị phi, người ở nơi này đều rất đói.
Nguyên một đám quỷ đói, sắp sổ lồng!
Nếu ngươi không đi thì sẽ không thể đi được nữa.
Châu Trạch vẫn không động đậy, thành thật mà nói lệ quỷ nơi này không khiến anh quá sợ hãi, cho dù số lượng nhiều tới mức đó có thể khiến anh ăn không tiêu, nhưng đánh không lại và không thể chạy thoát được lại có khác biệt rất lớn.
Châu Trạch vẫn tự cho rằng dù thế nào đi nữa bản thân mình vẫn có thể nắm chắc chạy thoát khỏi nơi này.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây?
Châu Trạch hỏi.
Anh hy vọng có thể nhận được đáp án, vì sao người trong thôn này lại biến thành bộ dạng như vậy.
Kỳ thực.
Bóng đen cùng trăng máu trên bầu trời ngôi làng đã nói rõ rất nhiều vấn đề, làng này là một mảnh sát địa, là biểu hiện mà chỉ có những di chỉ chiến trường cổ mới xuất hiện.
- Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, đi thôi, tất cả mọi người đều đang rất đói bụng, rất đói bụng, nếu cậu không đi sẽ bị ăn mất.
Nói đi nói lại ông lão mù này vẫn chỉ nói được mấy câu nói đó, lại còn nói mãi không ngừng.
- Đói? Các người bị chết đói sao?
Không thể nào.
Làm sao có thể khiến cả một làng cùng bị chết đói được, không có lương thực để ăn chẳng lẽ người dân trong làng không biết đường chạy loạn sao?
Hơn nữa lúc trước cái người có bà nội là thôn dân Ba Làng đã nói, ngày quỷ Nhật đánh vào Thông Thành thôn này đã bị bọn chúng tàn sát sạch, bị tàn sát thì có liên quan gì tới đói đây?
- Đi, cậu mau đi cho tôi!
Ông lão mù nổi giận.
Quải trượng càng không ngừng đập xuống mặt đất.
- Đi mau! Đi mau!
Châu Trạch vẫn không động đậy, điều này khiến ông lão mù rất nóng ruột, đương nhiên, lão già này vừa nóng ruột vừa không ngừng hít hít mũi, hiển nhiên lão ta đang thèm!
- Không đi, không đi sẽ bị ăn…
Giọng nói của ông lão mù càng ngày càng thấp.
Chính lão cũng sắp không thể nhịn được nữa.
Châu Trạch vẫn không động đậy, không biết rõ ràng chuyện nơi đây anh sẽ không rời khỏi.
Chuyện người sống đã có cảnh sát quản lý, thế nhưng chuyện của người chết chính là trách nhiệm của anh.
Trước đây thôn này còn có thể gọi là"thôn hiện đại" chốn đào nguyên, nhưng bây giờ, từ sau năm 2009 nó đã bắt đầu có xu thế từ từ biến thành ổ quỷ.
Rất có thể là vì may mắn nên cô bé kia không bị thôn quỷ này ảnh hưởng quá lớn, có thể đi tới tiệm của mình.
Nhưng đồng thời chuyện cô bé xuất hiện ở tiệm anh đã nói rõ, thế cục của thôn Ba Làng này đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Không chỉ người sống có thể vào được nơi này.
Quỷ.
Cũng có thể đi ra ngoài!
Một khi nhiều lệ quỷ như vậy đồng thời thoát khỏi thôn này, bọn họ sẽ tạo thành ảnh hưởng cùng phá hư lớn tới mức nào đây?
Nếu như Châu Trạch không biết thì cũng thôi, cùng lắm là đợi tới lúc đó rồi xử lý, thế nhưng hiện tại anh đã ở nơi này.
Tiểu loli đã từng nói, âm ty có một cân đòn.
Châu Trạch tin tưởng, một khi bản thân mình bỏ mặc không quan tâm rời khỏi nơi này, chính hành vi này của anh sẽ bị âm ty đánh giá, mà ảnh hưởng sẽ còn xấu hơn cả chuyện bản thân mình bức hiếp tiểu loli làm người hầu cho mình.
Dưới cái nhìn của âm ty.
Quỷ sai cùng bộ đầu đều là nhân viên công vụ cấp thấp nhất, các ngươi có thể nội đấu, có thể tranh thủ tình cảm, có thể tranh cãi ầm ĩ, nhưng nhất định phải làm tròn bổn phận của mình, duy trình tính ổn định của công tác, đây chính là nguyên tắc quan trọng nhất.
Có thể khống chế tốt cục diện không để quỷ vật ảnh hưởng đến nhân gian, đây chính là sợi tơ hồng cơ bản nhất, còn lại đều không thành vấn đề.
Cho nên Châu Trạch không thể đi, cho dù anh có thể ngửi ra cảm giác đè nén trong không khí kia đã càng ngày càng nồng đậm.
Thế nhưng điểm chết người nhất lúc này chính là, nếu anh không biết được bí mật cùng nguyên nhân hình thành thôn quỷ này, căn bản là anh không thể tìm được biện pháp giải quyết nó.
Cũng giống như khi Châu Trạch mới đi vào gặp được ông cụ cùng cô bé, sau khi bọn họ bị Châu Trạch giết chết, trong nháy mắt lại khôi phục trở về vạch xuất phát.
Ở cái địa phương này, căn bản là Châu Trạch không thể giết chết bọn họ được chứ đừng nói gì tới chuyện muốn bắt bọn họ lập công trạng cho mình.
- Đi!
Ông lão mù đứng bật dậy, giương quải trượng về phía Châu Trạch.
Châu Trạch đưa tay bắt được quải trượng, hai móng tay trực tiếp cắm sâu vào bên trong quải trượng.
- A a a a a a a! ! ! ! !
Ông lão mù phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó hé miệng trực tiếp cắn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch lui về phía sau một bước, vừa nghiêng người đã đi vào trong từ đường, mà ông lão mù thì lại bị bắn ngược ra ngoài ngã xuống đất, từ trên bậc thang của từ đường lăn xuống.
Kế tiếp, ông lão mù trực tiếp nằm trên mặt đất, hai tay hai chân chống xuống mặt đất, bụng phập phồng.
- Rầm!
Ông lão mù lại nhảy qua lần thứ hai.
Hai tay Châu Trạch đỡ lấy, khói đen cuồn cuộn trực tiếp vây lấy ông lão mù kia, thế nhưng Châu Trạch lại không dùng móng tay trực tiếp đâm chết lão mù mà chỉ vỗ vỗ mặt lão vài cái.
Hỏi:
- Nói cho tôi biết, rốt cuộc thôn này đã bị làm sao vậy!
- A a a a a a a! ! ! !
Thế nhưng dường như ông lão mù này đã hoàn toàn mất trí, chỉ không ngừng giãy giụa muốn tránh thoát sự ràng buộc của Châu Trạch cắn Châu Trạch.
Chẳng còn cách nào khác, Châu Trạch chỉ có thể đạp thẳng tới lần thứ hai đá bay đối phương.
Cũng giống như lần trước, sau khi ông lão mù rơi xuống lại bắn lên lần thứ hai, trong khóe miệng của lão ta đã có bọt nước màu đen xuất hiện, bên trong còn có mảnh vụn vỏ cây cùng rễ cây.
Hiển nhiên, có lẽ trong thời gian dài bị đói bụng lão ta đã dùng thứ này để khiến mình no bụng.
Mà cũng đúng lúc này.
Không biết đã bắt đầu từ khi nào, bên ngoài từ đường đám thôn dân đang chậm rãi tụ tập, nguyên một đám mang vẻ mặt chết lặng lảo đảo tụ tập tới đây.
Có ông cụ vác cuốc.
Có cô bé cầm đồ chơi làm bằng đường.
Có quả phụ tự ăn tóc mình.
Có bà già cầm giày vải trong tay.
Có đôi vợ chồng son tự ăn thịt mình.
Có rất nhiều rất nhiều người.
Nguyên một đám tụ tập ở trước cửa từ đường.
Ánh mắt bọn họ trực tiếp nhìn chằm chặp Châu Trạch, bọn họ đói, bọn họ vô cùng vô cùng đói.
Tiểu Hầu Tử sợ đến run một cái, trực tiếp nhảy lên trên bàn thờ của từ đường, lạnh run.
Nhiều lệ quỷ như vậy.
Thật đáng sợ.
Chỉ riêng sát khí tản ra từ trên người bọn họ đã đủ khiến người ta hít thở không thông, bọn họ chỉ đứng ở nơi ấy đã khiến bầu trời như bị giăng thêm một luồng mây đen.
Châu Trạch cắn răng, hỏi:
- Tôi biết các người rất đói bụng, nhưng tôi thực sự muốn tìm một người đầu óc còn tỉnh táo một chút nói cho tôi biết, rốt cuộc thôn các người đã xảy ra vấn đề gì.
- Tôi là người tới giúp các người giải thoát khỏi sự thống khổ này, thậm chí cho dù hiện tại các người đã biến thành bộ dạng này, nhưng không phải hoàn toàn không còn cơ hội đầu thai.
Châu Trạch rất nghiêm túc rất thành khẩn nói một câu.
Hơn nữa.
Vị trí đã rất lâu rồi không đau đớn đột nhiên lại trở nên đau đớn.
Châu Trạch theo bản năng duỗi tay nắm lấy lồng ngực của mình.
Ngay cả chính mình cũng sắp quên sự hiện hữu của nó.
Rất lâu rồi nó không đau.
Trước khi đi Đường Thi đã nói, là do mình quen sống vô lương tâm, không lẽ hiện tại mình đã bắt đầu sống có lương tâm rồi sao?
Đúng vậy.
Nói tới lương tâm.
Bởi vì Châu Trạch không đành lòng triệt để chôn vùi hi vọng cuối cùng của đám thôn dân này, tám mươi năm trước bọn họ đã lâm vào tình cảnh rất thê thảm, cũng giống như ba trăm ngàn vong hồn ở Nam Kinh.
Cho nên, chỉ cần bản thân mình có thể, Châu Trạch vẫn hi vọng bọn họ có được cơ hội để tiến vào cánh cửa luân hồi.
Cũng chính vì vậy Châu Trạch mới ôm tâm tư chờ may mắn, muốn tìm được một người còn giữ được ý chí sáng suốt trong thôn này để thu một số đầu mối.
Hiện tại, anh đã bị người cả thôn vây chặt ngăn chặn, đã đánh mất cơ hội có thể nắm giữ tình thế tiến lùi trong tay.
Nếu Châu Trạch muốn phá vòng vây lao ra ngoài, cũng có thể, nhưng đoán chừng bản thân mình sẽ bị đám lệ quỷ này cắn xé tiến vào trạng thái kia.
Sau đó sẽ phải bị liệt trọng thương một thời gian thật dài.
Tình huống như vậy có vẻ không có lợi lắm.
Cũng rất ngu.
Là hành động cùng lựa chọn ngu xuẩn.
Cho nên lương tâm lại đau.
- Rống!
- Đói!
- Ăn anh ta!
- Ăn!
Không ai nghiêm túc đáp lại Châu Trạch.
Bọn họ cùng nhau ùa lên, lao đến.
Mười móng tay của Châu Trạch càng không ngừng bay lượn, từng lệ quỷ một lần lượt bị anh hung tợn ném ra ngoài, thế nhưng dường như bọn chúng có số lượng vô cùng vô tận, cho dù bị đánh tan rất nhanh lại sẽ xuất hiện ở một nơi hẻo lánh nào đó trong thôn, sau đó lại gia nhập chiến đoàn.
Châu Trạch chẳng khác gì đang đối mặt với một quân đoàn bất tử, có thể chết đi sống lại vô hạn.
- Rầm!
- Rầm!
Từ đường bị đánh trúng không ngừng.
Gạch đá trên đất cũng bắt đầu nứt ra.
Cuối cùng sau khi Châu Trạch nặng nề đập một con lệ quỷ xuống đất.
Một đống gạch đá dưới chân trực tiếp bị đập nát.
Thế nhưng ở phía dưới gạch đá này.
Xuất hiện một lớp gạo nếp trắng trắng óng ánh.
Châu Trạch ngây ngẩn cả người.
Mà toàn bộ lệ quỷ ở đây cũng đều ngẩn ra.
Chắc chắn gạo nếp này chỉ là giả dối.
Làng này đã sớm bị san bằng, thậm chí còn có một trường học được xây ở phía trên.
Nhưng tình cảnh nơi này lại là chân thật.
Điều này có nghĩa.
Trước đây khi tất cả mọi người trong thôn phải chịu đói.
Thì bên dưới từ đường của cái thôn này.
Lại cất giấu nhiều lương thực như vậy!
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống, đưa tay nắm một nắm gạo lên, giơ tới trước mặt đám lệ quỷ.
Nói:
- Ăn đi, ăn ngay không đói bụng, ăn xong còn phải đi đến con đường tốt hơn.
Vậy mà.
Toàn bộ lệ quỷ trong từ đường này đều không động đậy, dường như bọn họ không có chút cảm giác nào với số gạo nếp này.
Ánh mắt của bọn họ chỉ dừng lại phía trên gạo nếp này một lát.
Sau đó lại không hẹn mà cùng chuyển mắt nhìn qua Châu Trạch.
Bọn họ không ăn gạo.
Nhưng bọn họ lại đói.
Cho nên.
Chỉ có thể ăn Châu Trạch!
Châu Trạch thật sự có cảm giác giận quá hóa cười.
Làm cái quỷ gì.
Bản thân mình trông có vẻ ngon ăn như vậy sao?