Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 140: Trăng máu, rơi! (1)

Chương 140: Trăng máu, rơi! (1)

- Ông chủ, không có chuyện gì chứ?
Lão đạo ngồi ở phía sau, có chút nơm nớp lo sợ chỉ vào ông lão đang nằm trên đùi mình, nói.
Ông lão vẫn đang ở trạng thái bán hôn mê thế nhưng đã có thể mở mắt ra, chỉ có điều sau khi ông ấy mở mắt ra một lát lập tức nhắm mắt lại, ngay cả những lời ông ấy nói cũng bị gián đoạn.
Ông ấy tỉnh.
Thực sự tỉnh.
Thế nhưng loại thức tỉnh này.
Thật ra dựa theo ý nghĩa nghiêm ngặt nào đó, có thể coi là hồi quang phản chiếu.
Ông ấy tỉnh.
Đồng nghĩa với sắp đi.
Ông ấy vẫn còn sống, cố gắng duy trì một hơi thở, lúc trước Châu Trạch còn cho rằng có thể là vì sinh mệnh lực của ông ấy khá mạnh mẽ, cũng có thể là vì điều kiện chữa bệnh khá tốt cộng thêm được trời cao chăm sóc, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể ông ấy còn chuyện gì khiến ông ấy không thể an tâm rời đi, vì chuyện này khiến ông ấy không thể yên lòng mà nhắm mắt.
Hứa Thanh Lãng đang lái xe, cậu ta lái rất nhanh nhưng cũng rất êm, đương nhiên cậu ta phải lái cho thật êm rồi, bởi vì nói không chừng chỉ cần một lần thắng gấp hay một pha cua quẹo khá mạnh có thể trực tiếp khiến ông lão phía sau đi chầu trời.
Trộm một bệnh nhân từ viện dưỡng lão, hơn nữa còn là một bệnh nhân đang lâm vào hôn mê sâu, đây là một chuyện vô cùng điên cuồng. Chỉ có điều Châu Trạch lại không hối hận khi làm chuyện ấy, bởi anh làm việc này mà lòng không có chút gánh nặng nào.
Tuy rằng ông lão không nói rõ ràng nhưng thái độ của ông ấy lại đã quá rõ.
Ba Làng.
Vẫn luôn nằm trong lòng ông ấy, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng bị xóa nhòa.
Thật ra người là loại động vật hay quên, mọi người luôn có bản năng quên đi những chuyện hay những việc mà bản thân mình không muốn nhìn thấy, xóa hết những ký ức khiến mình đau buồn...
Rất nhiều người thờ ơ không chút rung động với sự ra đi từng bước từng bước một của những người già đã từng làm ủy an phụ (1) năm đó, bọn họ không biết rằng nguyên một đám người ấy ra đi, chẳng khác gì đã chậm rãi phủ bụi lên đoạn lịch sử ấy.
(1) Phụ nữ giải khuây hay Ủy an phụ là từ chỉ những người phụ nữ bị quân đội chiếm đóng của Đế quốc Nhật Bản hãm hiếp, họ là phụ nữ các nước bị Nhật Bản chiếm đóng như Trung Quốc, Triều Tiên, Việt Nam, Indonesia, Malaysia. Đây là những người bị quân đội Nhật Bản ép buộc làm nô lệ tình dục trước thế chiến 2.
Có một số việc thật ra không thể quên.
Sau khi tới đường trấn Hưng Nhân, Hứa Thanh Lãng xuống xe, cậu ta cùng lão đạo đồng thời đưa ông lão xuống xe.
- Lão ca, lão cố gắng duy trì thêm một chút nữa, sắp tới rồi, sắp tới rồi.
Lão đạo bắt đầu khuyến khích ông cụ đã 99 tuổi kia.
Hứa Thanh Lãng có thể cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai mình hơi nặng nề hơn.
Mà ông lão cũng nửa mở mắt nhìn về phía Châu Trạch, trong ánh mắt của ông ấy vẩn đục như đã bị băng một tầng băng gạc, thân thể này của ông ấy đã sớm uể oải không chịu nổi, đã đến lúc ông ấy phải nghỉ ngơi, cũng cần phải nghỉ ngơi rồi.
- Các thôn dân đều ở đây. - Châu Trạch rất nghiêm túc nói. - Tôi không biết bọn họ đang chờ cái gì, nhưng nếu ông có thể tỉnh lại vì nghe thấy tôi nói hai chữ “Ba Làng”, điều đó đồng nghĩa với tôi không tìm nhầm người, hẳn ông còn sống trên đời cũng là vì ông còn bận lòng.
Nói xong.
Châu Trạch đưa tay sửa sang lại mái tóc vốn không còn nhiều của ông lão, sau đó anh giúp ông lão sửa sang lại nút áo trên bộ quần áo bệnh nhân của ông lão.
Ông lão đã đến giai đoạn hồi quang phản chiếu.
Thị phi ưu khuyết, tự có hậu nhân tới nói.
Những chuyện đã xảy ra năm đó người hiện đại rất khó có thể xen vào cũng khó có thể đánh giá.
Chí ít vẫn có một điểm có thể chứng minh được, năm đó khi ông lão tham gia vào lực lượng bảo vệ hoà bình ở Thông Thành ông ấy đã không đào binh, cũng không trở thành hán gian, trước đây khi một sư đoàn của quân Nhật lên đất liền từ một cảng gần Thông Thành, Thông Thành không có quân đội Trung Quốc chính quy.
Nhưng chỉ dựa vào lực lượng vũ trang địa phương cùng lực lượng bảo vệ hoà bình và cư dân vẫn có thể tự phát chống lại, từ đó đã mang tới không ít tổn thất cho quân Nhật, thậm chí lực lượng vũ trang địa phương còn lên kế hoạch tấn công giành lại Thông Thành không chỉ một lần, trong khi quân đội Trung Quốc đặt trọng tâm di chuyển vào hướng Tây Nam, nơi vùng đất đã bị Nhật chiếm đóng này vẫn có người phản kháng như trước, vẫn không ngừng có tiếng súng vang lên như trước.
Ông lão vẫn đang nhìn Châu Trạch, vừa nhìn một chút ông ấy lại bắt đầu ho khan, răng của ông ấy đã rụng hết, cho dù chỉ là ho khan nhưng ông ấy cũng không còn sức để ho khan nữa, dù thế, ông ấy vẫn đang cười.
Sau đó.
Ông ấy khó khăn vươn tay, dường như muốn sờ tới Châu Trạch.
Lão đạo ở bên cạnh thấy vậy vô cùng lo lắng, nghĩ thầm lão ca à, lão ca nằm yên một chút đi, đừng để rơi vào kết cục còn chưa vào Ba Thành bản thân đã lăn qua lăn lại tới tắt thở.
Châu Trạch đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Mặc cho bàn tay khô gầy như que củi của ông lão nắm lấy quần áo ngay trên ngực của mình.
Ông lão miễn cưỡng lắm mới có thể nắm được.
Sau đó, Châu Trạch cảm thấy dường như nơi ngực mình bị nhấn nhẹ hai cái.
Nơi ấy.
Là vị trí trái tim.
Sau khi ông lão làm xong động tác này, cả người rũ xuống giống hệt như tất cả sức lực của ông ấy đã cạn kiệt, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
- Vào đi thôi, tranh thủ thời gian.
Nói xong, Châu Trạch bắt đầu đi vòng quanh ở vị trí này, sau đó lại vọt ra đường, cuối cùng cả người trực tiếp biến mất.
Hứa Thanh Lãng lấy ra một lá bùa dính vào trán của mình, trong lúc nhất thời, ấn đường của cậu ta bắt đầu biến thành màu đen, sau đó cậu ta học theo Châu Trạch cũng bắt đầu vòng vo vài vòng ở vị trí này, vọt tới.
Lão đạo đi cuối cùng cũng theo mấy người trước vòng vo vài vòng, sau đó xông thẳng về phía trước.
Ha.
Không thể tiến vào.
Ha ha ha.
Lão đạo cười đến cả khuôn mặt đều nhíu thành bông hoa cúc, quả nhiên là mở cờ trong bụng.
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng ngu xuẩn của lão đạo, nó hơi nghiêng người biểu thị không quen biết con hàng ngu xuẩn tên lão đạo này.
Lại tiến vào Ba Làng, Châu Trạch ngẩng đầu, phát hiện ánh trăng trên bầu trời gần như đã biến thành màu máu, mới nửa ngày trước bản thân mình đi vào nó còn chưa biến thành thế này.
Có lẽ sau khi bản thân mình đại khai sát giới một trận bên trong từ đường đã khiến thứ gì đó biến hóa, trong lúc vô hình bản thân mình đã khiến thế cục nơi này trở nên càng thêm gấp gáp.
Cho nên, một khi ông lão Hứa Thanh Lãng cõng trên người này không có biện pháp hóa giải thế cục nơi này, sợ rằng thân làm quỷ sai như Châu Trạch phải gọi tiểu loli tới đây cùng nhau canh giữ lối ra.
Đến lúc đó cho dù có thể thủ quan thành công hay không, lũ lệ quỷ này có thể lưu lạc nhân gian gây họa khắp nơi này không… cũng thật khó nói trước.
Hứa Thanh Lãng cõng ông lão cùng đi vào, mới vừa vào đến Hứa Thanh Lãng lập tức cảm giác được ông lão mình cõng trên lưng trầm xuống, lúc này Hứa Thanh Lãng mở to hai mắt nhìn, có chút không dám tin tưởng:
Không phải đâu.
Đã chết rồi sao?
Ông cụ, ông đừng dọa cháu chứ? Ông còn chưa sống tới một trăm tuổi mà?
Hứa Thanh Lãng vô cùng lo lắng muốn quay đầu nhìn tình huống của ông lão trên lưng mình, thế nhưng bỗng nhiên cậu ta nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Châu Trạch đang nhìn sau lưng mình.
- Để xuống đi. - Châu Trạch nói.
Hứa Thanh Lãng chậm rãi để xác ông lão trên lưng mình xuống, xoay người, cậu ta nhìn thấy một tên nhóc còn trẻ tuổi đang đứng sau lưng mình.
Tên nhóc này mặc quân trang màu đen, trên lưng còn đeo một cây súng trường dài, đầu đội mũ.
Đây chính là quân trang điển hình của lực lượng bảo vệ hòa bình, thậm chí vài chỗ trên bộ quân trang ấy còn có vết khâu vá, có vẻ hơi cũ nát, mà bộ trang phục này cũng là bộ trang phục rất phổ biến trong mấy bộ phim kháng chiến.
Ông ấy đã chết.
Mà đây là linh hồn của ông ấy?
Ông lão.
Không đúng.
Người trẻ tuổi nhìn nhìn Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng, hơi gật đầu, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, dường như đang hoài niệm lại cũng giống như đang nhớ lại.
Ở khóe mắt của ông ấy có hai hàng nước mắt chảy xuôi.
Ông ấy đã chết.
Thế nhưng dòng nước mắt này không chảy ra vì ông ấy đã chết.
Thật ra đối với ông ấy tử vong càng giống một loại giải thoát hơn, ông ấy đã nằm trên giường bệnh rất lâu rồi, từ trước khi ông ấy hôn mê mất ý thức, ông ấy đã nằm trên giường bệnh rất lâu, rất lâu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất