Chương 141: Trăng máu, rơi! (2)
Thậm chí chính ông ấy còn không biết bản thân mình đang cố chống đỡ vì cái gì. Những chiến hữu có thể thoát ra từ những năm tháng khói lửa ngập trời ấy cũng đã sớm lần lượt rời đi, đến cuối cùng chỉ còn lại ông ấy, lẻ loi một mình.
Ông ấy vui sướng sống đến trăm tuổi, nhưng ông ấy sống không phải chỉ vì có thể sống tới một trăm tuổi, ông ấy còn có người để tưởng nhớ, còn có những hứa hẹn, còn có…
Những nhân tình.
Ông lão không biết từ chín năm trước, khi đó ông lão còn chưa hôn mê, đã có một người tên Lý Thế từng có dự định lái xe đến trại an dưỡng tìm ông ấy, ông ấy vốn có thể tới đây từ chín năm trước.
Thế nhưng cuối cùng chủ bài post ấy không thể chống lại vận mệnh của chính mình, chuyện anh ta có thể đi vào Ba Làng đã nói rõ anh ta không còn sống được bao lâu nữa.
Cuối cùng Lý Thế vẫn không thể chạy thoát được số mệnh của mình.
Có thể từ chín năm trước thôn dân của thôn này còn chưa điên dại tới mức như vậy, còn có người có thể nói chuyện, có thể trao đổi.
Bọn họ đã nói chuyện gì đó cho Lý Thế, mà Lý Thế cũng định ra ngoài tìm người mà bọn họ vẫn một mực chờ đợi kia.
Lúc này, Châu Trạch lại nhìn thấy ông cụ cùng cô bé đang đi từ cổng thôn tới.
Một già một trẻ này ngay cả tư thế đi bộ cũng có chút cứng ngắc, cô bé nắm lấy món đồ chơi làm bằng đường của mình không ngừng lắc lư, ông cụ vác cuốc, sắc mặt tái xanh.
Nơi khóe mắt của bọn họ đều có tia sáng màu đỏ như ẩn như hiện, khóe miệng còn có nước dãi đang không ngừng chảy ra.
Càng ngày càng nghiêm trọng.
Ở đây.
Người trẻ tuổi đi lên trước, thuận theo bờ ruộng đi ra tới đường.
Ông ấy không sợ hãi chút nào, bởi vì ông ấy không có lý do gì để phải sợ hãi.
Món nợ đã đặt nặng trong lòng mình gần tám mươi năm nay.
Hôm nay.
Chính là lúc nên giải thoát.
Người trẻ tuổi này thật ra đã là ông lão gần trăm tuổi, nhưng lúc này ông ấy vẫn tháo mũ của mình xuống, cố sức quơ quào hô lên:
- Ông Từ, A Hoa!
Cũng giống hệt như tám mươi năm trước!
Ông cụ nghe được giọng nói ấy lập tức sửng sốt một chút.
Cô bé cũng dừng lại một cách rất đột ngột.
Một già một trẻ.
Trực tiếp lâm vào yên tĩnh.
Hứa Thanh Lãng chống nạnh đứng ở bên cạnh Châu Trạch, hơi lo lắng nói: - Không sao chứ?
- Chỉ có thể thử một chút. - Châu Trạch nói.
Thật hiếm có.
Màu đỏ thẫm trong mắt ông lão bắt đầu rút đi, hô lớn: - Tên nhóc, tiểu Trần, cậu tới rồi!
Biểu tình trên mặt cô bé cũng từ âm tàn chuyển thành vô cùng rực rõ, vui sướng chạy về phía người trẻ tuổi kia: - Chú Trần, chú tới rồi.
Một già một trẻ đều chạy tới bên cạnh người trẻ tuổi, không kìm được vui mừng.
Người trẻ tuổi ấy quay đầu nhìn thoáng qua Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đứng ở đàng xa, sau đó nặng nề gật gật đầu với một già một trẻ ở trước mặt, nói:
- Ừm, cháu tới, đã tới rồi!
- Bộ đội đâu? Bộ đội đã đến rồi sao? Hôm qua ông còn nghe nói đám quỷ Nhật Bản đang giết người trong thành, thi thể còn chất đầy trên tường thành.
- Bộ đội, bộ đội cũng đã tới. - Người trẻ tuổi dùng sức quát. - Chúng cháu đang chuẩn bị đánh đuổi lũ quỷ Nhật Bản!
- Tốt! - Ông cụ cũng giơ giơ nắm tay ra, sau đó nói: - Đi, trước khi cháu đi có nhờ ông chuẩn bị lương thực, chờ khi bộ đội tới lại để bộ đội ăn, người trong thôn đã thu gom lương thực lại giấu ở bên dưới từ đường, cho dù đám quỷ Nhật Bản có tới đây cũng không thể nào tìm được.
- Vậy trong nhà mọi người có còn lương thực để ăn không? - Người trẻ tuổi lo lắng hỏi.
- Ha ha, đây đều là mọi người tự nguyện, mấy người bọn ông chỉ cần gom chút rau dại ăn, cho dù có chịu đói vài ngày cũng không chết người được, mặc dù sẽ hơi đói một chút nhưng bọn ông vẫn có thể chống đỡ.
Ông cụ lôi kéo tay của người trẻ tuổi đi về phía thôn, mà cô bé được người thanh niên trẻ tuổi ôm trong tay, có vẻ rất hài lòng.
Xa xa Châu Trạch nghe được đoạn đối thoại này.
Có chút xúc động.
Ông cụ nói dù có đói vài ngày cũng không sao.
Nhưng bọn họ đã đói bụng như vậy suốt tám mươi năm.
Đối với người bình thường, quả thật bị đói vài ngày sẽ không sao.
Thế nhưng việc duy trì cảm giác đói bụng suốt tám mươi năm đủ để khiến cả quỷ cũng không thể chịu nổi, đây là một loại cực hình khó có thể tưởng tượng nổi!
- Tiểu Trần tới, đại bộ đội cũng sắp đánh tới!
Mới vừa vào thôn ông cụ đã hô lên.
Trong nháy mắt toàn bộ Ba Làng sôi trào lên.
Bà già đang ngồi vừa chảy nước miếng vừa may giày vải trước cửa kia cũng rùng mình một cái, đứng lên, sau đó hô lên:
- Tiểu Trần sắp tới rồi!
Quá phụ đang đứng múc nước bên cạnh giếng nước đồng thời nhai tóc của mình cũng lập tức phun mái tóc trong miệng mình ra.
Trên gương mặt hiện lên vẻ xuân sắc.
Lộ ra phong tình chỉ thuộc về cô ta, nũng nịu lắc eo hô lên:
- Tiểu Trần, nếu cậu còn không tới sợ rằng ngực của chị đây cũng nhỏ lại mất, đến lúc đó nếu không có người đàn ông nào thương chị đây nữa thì cậu phải chịu trách nhiệm với chị đấy.
Bên trong ngôi nhà được lợp ngói, người đàn ông đang nấu nước lập tức ném hết củi lửa trong tay qua một bên, lôi kéo tay của vợ mình cùng nhau chạy ra khỏi gian nhà.
Tất cả thôn dân sôi nổi tụ tập lại đây.
Cùng nhau vây quanh người trẻ tuổi kia đi thẳng về phía từ đường.
Ông lão mắt mù ngồi trước từ đường cũng run rẩy đứng lên, ông lão có thể nghe được tiếng người nói chuyện, cũng có thể nghe được động tĩnh, chính là tiểu Trần mà người trong thôn đã từng chứa chấp sắp tới.
Ông ta đã từng nói, đại bộ đội sẽ đánh tới đây nhanh thôi.
Ông ta đã nói, lũ quỷ Nhật Bản này sẽ không thể nhảy nhót được lâu đâu.
Ông ta muốn mọi người giúp đỡ chuẩn bị lương thực, chờ khi đại bộ đội đánh tới lại có lương thực để ăn.
Ông lão mù vứt quải trượng qua một bên quỳ sấp trên mặt đất của từ đường, hai tay ông ấy sờ sờ gạch men, sau đó lại lật mấy cục gạch lên.
Đưa bàn tay sờ sờ phía dưới đống gạch, cho đến khi đoàn người vọt tới cửa từ đường.
Ông lão mắt mù cũng bắt đầu nâng số gạo nếp trắng trắng óng ánh trong tay.
Hô lên:
- Tiểu Trần, lương thực đây này!
- Các hương thân đã chuẩn bị lương thực cho đại bộ đội.
- Chúng tôi vẫn luôn cất giấu.
- Quỷ Nhật không lục soát.
- Chúng tôi giữ lương thực lại cho đại bộ đội!
- Bộ đội ăn no rồi nhớ đuổi sạch đám quỷ Nhật Bản kia đi!
Người trẻ tuổi đứng ở cửa từ đường nhìn những hạt gạo không ngừng chảy xuống theo kẽ tay của ông lão mắt mù.
Chậm rãi ngẩng đầu,
Ông ấy khóc.
Ban đầu, lòng tin của ông ấy tràn đầy, khi ông ấy dưỡng thương trong thôn đã từng nói với các hương thân, chẳng mấy chốc đại bộ đội sẽ đánh tới.
Các hương thân tin thật.
Nhưng trên thực tế.
Phải tới bảy năm sau đại bộ đội mới đánh tới đây, thế nhưng các hương thân không thể chờ đến bảy năm sau, trên thực tế ngay sau khi bản thân mình mới chữa lành vết thương không được một tuần, vừa ra ngoài tìm đại bộ đội, tin tức người thôn này thu lưu lính bị thương lộ ra ngoài.
Quân Nhật cùng ngụy quân chạy tới nơi này, tàn sát sạch sẽ từ già trẻ lớn bé của thôn này để răn đe.
Đây cũng là nguyên nhân ông ấy không muốn đánh trận khởi nghĩa nội chiến cuối cùng.
Có một số người.
Còn đang chờ ông ấy.
Chờ ông ấy đến.
Đám Nhật Bản đã bị đánh chạy, mà ông ấy cũng có thể rời đi rồi.
- Thật sự có thể có chấp niệm sâu như vậy sao? - Hứa Thanh Lãng bị chấn động.
- Nhất định là còn có nhân tố bên ngoài ảnh hưởng.
Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy mặt trăng máu trên bầu trời đang từ từ trở nên trong suốt, sát khí trong thôn cũng đang từ từ tiêu tán.
Đồng thời có một món đồ trong suốt từ trên bầu trời rơi xuống, rơi xuống một bụi cỏ tranh ngay phía trước.
Châu Trạch đi qua tìm tìm, từ trong đống cỏ tranh phía trước anh nhặt được một chiếc nhẫn đồng xanh, phía trên nhẫn này có những đường vân quỷ dị, khi cầm trong tay còn cảm thấy nặng trịch.
Lời mới vừa rồi còn chưa nói hết.
Nhặt chiếc nhẫn lên, Châu Trạch tiếp tục nói:
- Nhưng ngoại vật cuối cùng cũng chỉ là ngoại vật, có một số chấp niệm đã bám sâu tới tận xương tủy, ngoại vật cũng không thể ngăn cản được.
- Nếu không.
- Từ tám mươi năm trước, chúng ta đã sớm mất nước.