Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 149: Di ngôn của lão đạo

Chương 149: Di ngôn của lão đạo

- Két..
Đẩy cánh cửa túc xá đang khép hờ ra, lão đạo thò đầu vào trong:
- Ông chủ?
Thế nhưng bên trong phòng không có ai cả, đây là phòng ký túc xá của Vương Bảo Cương, sau khi lão tới đạo tới phòng làm việc của quản nhiệm ký túc xá hỏi đầu húi cua xem Châu Trạch đi nơi nào, đối phương đáp Châu Trạch ở chỗ này.
Nhưng người đâu?
Lão đạo gãi đầu một cái, ông chủ không thể không nói tiếng nào với bản thân mình đã rời đi, chẳng lẽ Châu Trạch lên tầng rồi sao?
Lão đạo bắt đầu đi thẳng về phía bậc thang ký túc xá, kỳ thực tòa ký túc xá này có rất nhiều rất nhiều người, cao sáu tầng, mỗi tầng đều có tới ba bốn mươi phòng ở, mà một phòng lại nhét tới những tám học sinh, tính toán một chút xem, trong dãy ký túc xá này phải có bao nhiêu người?
Mặc dù nhiều thế nhưng buổi tối ở nơi này gần như không có một chút tiếng động nào vang lên, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, không thể không nói, đây cũng là một loại chênh lệch quỷ dị như dòng sông so với biển rộng.
Rõ ràng đang ở nơi có rất nhiều người nhưng lại khiến ngươi cảm thấy sợ hãi.
Mà đêm nay dường như loại cảm giác này càng thêm nồng đậm.
Lão đạo mới vừa lên tầng đã nhìn thấy một học sinh đứng trước mặt lão, học sinh này mặc áo lông màu vàng, cầm trong tay thứ gì đó nhìn khá giống bản vẽ đang đứng im không nhúc nhích nhìn lão.
- Nhìn cái gì vậy, nhanh đi ngủ đi!
Lão đạo quát lớn, nghiễm nhiên như thầy quản nhiệm ký túc xá phụ thân vậy.
Học sinh gật đầu, xoay người đi vào trong vách tường của tầng lầu.
- Ách.
Lão đạo mấp máy miệng.
Mẹ nó.
Đây rốt cuộc là trường học hay là quỷ vực vậy?
Công việc thầy quản nhiệm ký túc xá này thật không phải công việc của con người mà, rốt cuộc bọn họ đang quản học sinh hay đang chơi trò chơi quỷ hồn trốn giết đây?
Tay.
Vươn vào đũng quần sờ sờ, lấy ra một lá bùa màu vàng, lão đạo đặt lá bùa lên chóp mũi hít hà, hương vị của lá bùa tổ truyền khiến lão cảm thấy an toàn vô cùng.
Sau một khắc, lão đạo không vội vã lộn xộn mà chỉ lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho ông chủ.
Ông chủ, con quỷ mà ông chủ phải khổ cực lắm vẫn không tìm được đang ở trước mặt tôi đây này!
Chỉ có điều sau khi nhấn số di động lại truyền tới tiếng không có tín hiệu.
Mẹ nó, hỏng bét rồi.
Lão đạo chậm rãi lui về phía sau sau đó chuẩn bị mở miệng kêu lên, lúc này lão không còn hơi sức quan tâm tới chuyện liệu lão gào to lên có ảnh hưởng tới giấc ngủ của những đóa hoa của tổ quốc hay không, cũng không đoái hoài gì tới mặt mũi của mình nữa, Châu Trạch không ở bên cạnh lão đạo lập tức cảm giác không an toàn chút nào.
Chỉ có điều lão đạo vừa hắng giọng, còn chưa lên tiếng đã cảm giác được dường như nơi cổ họng mình bị kẹt lại, căn bản không thể kêu thành tiếng được, thiếu chút nữa còn cảm thấy nghẹt thở.
Lúc này mồ hôi trên trán lão đạo bắt đầu xuất hiện lít nhít, lão rất rõ ràng, đây là do con quỷ kia đang theo dõi bản thân mình.
Sát.
Bắt nạt trẻ nhỏ thì có gì tài ba, có bản lĩnh thì đi tìm quỷ sai đi!
Trong lòng lão đạo bắt đầu thân thiết thăm hỏi mười tám đời tổ tông bất kể nam nữ của con quỷ thích bắt nạt kẻ yếu này một lượt, sau đó không chút do dự xoay người chuẩn bị xuống cầu thang.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Mình nên trốn thì hơn!
Ai biết lão đạo mới vừa xuống cầu thang, lại nhìn thấy bậc thang dưới chân đột nhiên trở nên vặn vẹo dẫn tới cao thấp không đồng đều, chân lão đạo vừa trợt, trực tiếp té xuống, may mà thân thủ của lão tốt, nếu không đổi lại những người già khác vừa ngã như vậy đã phải lo tới chuyện hậu sự rồi.
Nhưng mặc dù như thế, lão đạo cũng bị ngã tới mặt mũi bầm dập.
Khi lão giãy giụa đứng lên được lại nhìn thấy tên học trò mặc áo lông vàng tay cầm bản vẽ gì đó đang đứng trước mặt lão.
Cậu ta đang nhìn mình.
Đồng thời.
Dường như bút máy trong tay cậu ta còn đang vẽ gì đó trên giấy.
Thỏ nóng nảy còn cắn người, lão đạo trực tiếp giơ lá bùa trong tay mình vọt tới trước, cùng lắm thì cá chết lưới rách!
Thế nhưng cái cầu thang vốn không xuống được này, hiện tại lại biến thành không thể đi lên, lão đạo càng không ngừng chạy nhanh trên bậc thang, nhưng vẫn duy trì khoảng cách chừng hai mét so với thiếu niên kia, không cách nào tới gần.
Lão đạo dứt khoát trực tiếp bay lên, lá bùa trong tay cũng rớt mất.
Thiếu niên ngẩng đầu.
Nơi vị trí mắt là một mảnh trống rỗng, cậu ta nâng tay lên, bút máy trong tay chợt điểm ra ngoài hóa thành một nét bút dày đậm, trong nháy mắt đã nhuộm đen lá bùa màu vàng.
Thấy một màn này, lão đạo sinh lòng tuyệt vọng, lá bùa tổ truyền của bản thân mình lại bị con quỷ này hóa giải một cách hời hợt như vậy.
Xong rồi.
Xong thật rồi!
Lão đạo vừa nhảy dựng lên lại nặng nề ngã trên bậc thang, cả người"rầm rầm rầm rầm" lăn xuống đất.
Thiếu niên chậm rãi đi xuống.
Lão đạo giãy giụa ngẩng đầu, nhìn đối phương không ngừng nhích lại gần mình.
Nhưng cũng vào lúc này, giọng nói êm tai nhất tuyệt vời nhất trên thế giới này khiến lão đạo lệ nóng doanh tròng vang lên.
- A, ông ở đây sao.
Giọng nói của ông chủ Châu truyền đến.
Đáy lòng của lão đạo vốn cảm thấy như tro tàn thoáng cái đã tràn đầy hy vọng!
Thiếu niên nghiêng người sang nhìn thấy Châu Trạch sau lưng, lập tức khẽ nhíu mày, giống như có chút bất đắc dĩ cũng giống như có chút đau đầu.
Ngay sau đó, thiếu niên bắt đầu chui vào tường, dự định lần thứ hai che giấu chính mình, tựa hồ cậu ta không có hứng thú gì đối với chuyện giao thủ với Châu Trạch, cũng biết người đàn ông lần đầu tiên đi vào ký túc xá này khó giải quyết tới cỡ nào.
Nhưng làm sao Châu Trạch có thể để cậu ta dễ dàng đi ra ngoài như vậy, móng tay trực tiếp lõm vào trong vách tường, thân thể Châu Trạch lùi lại phía sau, hai tay phát lực kéo mạnh về phía sau!
- Rầm!
Thiếu niên bị kéo ra ngoài rơi vào trên bậc thang, bàn vẽ cùng bút máy đều bị ném bay trên mặt đất.
- Ông!
Trong đôi mắt vốn trống rỗng của thiếu niên lộ ra màu đen bầm, cậu ta đã tức giận, cậu ta đã phẫn nộ, trước đây cậu ta còn cho rằng bản thân mình đã rất nể mặt Châu Trạch, thế nhưng dường như Châu Trạch này lại là người cho thể diện nhưng không cần.
- Hít.
Một màn khiến Châu Trạch kinh ngạc xuất hiện, không ngờ phía trước mặt anh lại xuất hiện tiếng giấy bị xé nát, ngay sau đó, Châu Trạch có thể nhìn thấy vị trí ống tay áo của mình bị nứt ra, lại sau đó da thịt tràn ra, máu tươi càng không ngừng cuộn trào.
Châu Trạch bắt đầu lui về phía sau, chờ khi anh lui về phía sau một khoảng cách, thương tổn ban nãy cũng biến mất không chút dấu vết, thậm chí ngay cả cánh tay đã bị thương của Châu Trạch lúc trước cũng khôi phục như lúc ban đầu.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lão đạo thừa dịp Châu Trạch cùng con quỷ kia dây dưa nhanh chóng đứng lên chuẩn bị chuồn mất, thế nhưng dường như chàng trai kia còn đang nhìn chằm chằm lão, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của lão.
- %¥¥@@!
Đúng là chỉ biết bắt nạt người thành thật!
Lão đạo trực tiếp thầm mắng trong lòng.
- Phốc.
Một cây bút máy trực tiếp đâm vào ngực của lão đạo, lão đạo khiếp sợ cúi thấp đầu, lão nhìn thấy vết thương trên ngực mình đang không ngừng mở rộng, máu tươi đỏ thẫm càng không ngừng tràn ra, dùng một loại tốc độ khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối nhuốm đỏ toàn bộ đạo bào!
- Phù phù.
Lão đạo quỳ trên đất, hai tay che vết thương, nhìn máu tươi không ngừng tràn ra trên mặt đất.
Lão cảm thấy rất không chân thực, vô cùng không chân thực, tuy rằng lão biết rõ chuyện ra ngoài bắt quỷ cùng ông chủ sẽ có chỉ số nguy hiểm nhất định thế nhưng lão thực sự không ngờ tới bản thân mình sẽ chết ở chỗ này!
Bản thân mình.
Cứ chết như vậy sao?
Chết ở trong khu ký túc xá này?
Châu Trạch lao đến, thiếu niên quét mắt liếc Châu Trạch một cái, dường như không có ý định tiếp tục ra tay hoặc dường như có điều kiêng kị gì, lần thứ hai chui vào trong vách tường cạnh đó.
Khi Châu Trạch đang định tiếp tục truy kích dùng phương pháp tương tự ép đối phương xuất hiện.
Đột nhiên anh phát hiện ống quần mình bị một đôi nắm lấy.
Cúi đầu.
Nhìn xuống.
Là lão đạo.
Hai tay dính đầy máu tươi của lão đạo ôm lấy ống quần Châu Trạch.
Càng không ngừng chùi hết nước mắt nước mũi vào ống quần mình.
Châu Trạch hít sâu.
Cố nén xung động muốn một tát chụp chết lão già này!
Đối với một người mắc chứng ưa sạch sẽ như anh, hành vi hiện tại của lão đạo.
Giống hệt như vác sọt phân đang đi trên đường.
Tự tìm chết!
- Ông chủ, ách… không được, ách… không được, tạm thời đừng đuổi theo nó nữa, mau ách… xử lý chuyện hậu sự xong xuôi hãy truy đuổi, ách… nếu không sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa…
Lúc này lão đạo đã không quan tâm tới chuyện Châu Trạch còn đang muốn bắt quỷ, lão biết bản thân lão không thể chống đỡ được bao lâu, lão sợ sau khi Châu Trạch bắt quỷ xong chạy đến đây thì bản thân mình đã nguội lạnh, đến lúc đó ngay cả di ngôn hậu sự sau cùng của mình cũng không kịp dặn dò thì quá thiệt thòi, quá thua lỗ.
- Ông chủ, ách… dưới sàng trong tiệm có một cái rương nhỏ, bên trong còn có mấy lá bùa tổ truyền của tôi, mà bên trong tường kép của rương còn có ba tấm chi phiếu, mật mã là sáu số cuối trong số di động của tôi, tiền không nhiều lắm, chỉ có chừng một triệu mà thôi.
- … - Châu Trạch.
Bỗng nhiên thân thể lão đạo run lên, lão nhận ra được một luồng sát khí, dường như luồng sát khí này đến từ chính ông chủ của lão.
Lúc này trong lòng lão đạo cảm thấy rất ấm áp.
Aiz.
Đừng xem bình thường ông chủ có thủ đoạn độc ác lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ không quan tâm bất kỳ thứ gì, thế nhưng thời điểm ông chủ nhìn thấy anh em tốt đồng bọn tốt của mình sắp ra đi.
Anh đã phẫn nộ.
Hiện tại đoán chừng anh đang hận không thể lập tức giết con quỷ kia báo thù cho bản thân mình.
Aiz.
Có đi đường xa thì mới biết sức ngựa, có ở lâu ngày mới biết lòng người.
Trong lòng lão đạo thầm thổn thức.
Thế nhưng lão không biết, sau khi Châu Trạch nghe được câu"tiền không có nhiều chỉ có chừng một triệu” lão đạo nói.
Trong lòng anh đã hiện lên suy nghĩ không biết bản thân mình có nên thuận nước đẩy thuyền giết lão đạo cướp tài sản hay không.
Nếu như lão đạo biết được chân tướng, đoán chừng sẽ trực tiếp tức tới nhổ ra một ngụm máu chết bất đắc kỳ tử.
- Lá bùa ấy cậu hãy đốt trước mộ phần của tôi, mà chính bản thân cậu cũng có thể giữ lại hai tấm.
- Ông chủ, ách… sau khi tôi chết đi, ông hãy giúp tôi quyên góp số tiền kia cho mấy đứa trẻ vùng núi, mà cậu cũng có thể giữ lại hai tấm chi phiếu, không nên giữ lại toàn bộ.
- Còn có ách… sau khi tôi chết, xin hãy thông báo cho Lương tiên sinh ở Thượng Hải một tiếng, khiến anh ta biết mà tới tham gia lễ truy điệu của tôi ách… dù sao chúng tôi cũng có thể tính là đã có một hồi duyên phận.
- Đương nhiên.
- Nếu ông chủ cùng Lương tiên sinh thực sự luyến tiếc tôi... có thể cùng nhau tiến tới địa ngục cứu vong hồn của bần đạo ra, bần đạo sẽ không ngại!
- Cho dù không thể vào luân hồi bần đạo cũng nguyện ý hi sinh, đến dương gian đến tiếp tục sống cùng hai người!
- Dù là gió hay là mưa, bần đạo vẫn sẽ chờ cậu!
Châu Trạch thật sự có chút không nghe nổi nữa.
Tiến vào địa ngục?
Còn vì ông?
- Ông chủ à, bần đạo luyến tiếc cậu, tuy rằng tính tình của cậu thực sự quá kém, lại rất ích kỷ, còn mẹ nó không thể kiếm được tiền gì, thế mà tôi còn không biết xấu hổ mà đòi cậu trả tiền lương.
- … - Châu Trạch.
- Tuy rằng cậu rất dê xồm, luôn nghiêm trang đòi Oanh Oanh hầu hạ cậu tắm, nghe Hứa mỹ nhân nói phương diện kia của cậu còn có vấn đề, không thể nào cứng được…
- … - Châu Trạch.
Tại sao ông còn chưa chết?
Nếu không, hay để tôi tiễn ông một đoạn?
Ông chết sớm một chút đi.
Nếu không tôi thực sự sẽ không nhịn được muốn giết chết ông.
Lão đạo nước mắt nước mũi tèm lem tiếp tục nói:
- Nhưng trên thực tế cậu làm người cũng không tệ lắm, tuy rằng có rất nhiều tật xấu nhưng chính cậu cũng có rất nhiều ưu điểm, tỷ như ách… tỷ như…
Lão đạo đưa tay gãi đầu một cái.
Thật là khó quá.
Tỷ như cái gì đây?
Đúng lúc này, lão đạo mất thăng bằng ngã xuống, vừa lúc ngã văng ra khỏi nơi bị quỷ ảnh hưởng. Trong nháy mắt lão đạo lập tức phát hiện toàn bộ thương thế trên người mình đều biến mất không thấy, mà bản thân mình cũng trở nên cực kỳ sạch sẽ!
Không cần chết nữa sao?
- Ông chủ, tôi không sao rồi, tôi không cần chết nữa rồi!
Lão đạo hưng phấn mà quên hết tất cả.
Sau đó lão nhìn thấy Châu Trạch vươn một cái móng tay ra trước mặt mình.
- Ông mới vừa nói cái gì? Tôi còn chưa nghe rõ, lặp lại lần nữa xem.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất