Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 148: Tí tách! Tí tách!

Chương 148: Tí tách! Tí tách!

Đen nhánh một mảnh, đưa tay không thấy được năm ngón, cảm giác sền sệt xiết chặt tay truyền đến từ bốn phía vô cùng rõ ràng khiến Châu Trạch khó có thể phân biệt được đây rốt cuộc là hư huyễn hay là chân thực.
Đây có thể coi là quy cách đãi ngộ rất cao, điều này đồng nghĩa với độ sâu cùng đạo hạnh của con quỷ này đã đạt đến một cảnh giới nhất định, không phải các con hàng tầm thường sẽ đến phòng đọc sách của mình nữa.
Châu Trạch nhớ kỹ trước đây khi Bạch phu nhân mở tiệc chiêu đãi mình và Hứa Thanh Lãng cũng đã sử dụng năng lực tương tự, rất khó có thể phân biệt được hư cấu cùng chân thực, lúc đó Hứa Thanh Lãng còn ăn coi mấy thứ ruồi gián cùng giun sâu như những món ăn hấp dẫn.
Có thể Vương Bảo Cương còn chưa phải tồn tại phía sau màn, anh ta không đủ tư cách, thời gian anh ta chết đi ngắn như vậy không thể nào trở nên lợi hại như thế, điều đó cũng đồng nghĩa với, người đã sát hại Tôn Thu còn khiến linh hồn Tôn Thu không hoàn chỉnh kia là một người khác hoàn toàn.
Châu Trạch chậm rãi giương hai tay ra, cảm giác bốn phía đang lung la lung lay khiến anh có ảo giác như bản thân mình đang đi lại ngoài không gian, dường như vào lúc này trọng lực đã hoàn toàn bị rút đi.
Nhưng theo móng tay của Châu Trạch cứ từ từ kéo dài ra, luồng khói màu đen điên cuồng tản ra bốn phía, máu đen nồng đặc chung quanh bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau, giống như vừa gặp phải thiên địch vậy.
Đi từng bước từng bước cho tới hôm nay, Châu Trạch hiện tại đã sớm không phải tên ngây ngô gà mờ ngày xưa, cho dù gặp phải loại tình huống này trên người anh vẫn toát ra một loại ung dung cùng tự tin như trước.
- Loảng xoảng!
Một tiếng vang thanh thúy.
Một cây chổi rơi trên mặt đất.
Màu máu hoàn toàn biến mất.
Trong phòng ngủ trống rỗng một mảnh.
Châu Trạch quay đầu lại nhìn phía sau mình, cửa phòng ngủ đã bị mở ra, bên ngoài có một đôi giày da màu đen lẳng lặng để ở nơi đó.
Giống hệt như có một người đang đứng ở trước mặt mình.
Trong khoảnh khắc.
Giày da tự động đậy, nó bắt đầu đi ra phía ngoài, không, là chạy ra phía ngoài.
Châu Trạch lập tức xông ra ngoài đuổi theo đôi giày da kia đi xuống cầu thang, giày da càng chạy càng nhanh nhưng tốc độ của Châu Trạch cũng không chậm, trên thực tế Châu Trạch đã tận lực thả chậm bước chân, anh đang chờ xem rốt cuộc đôi giày da sẽ dẫn mình đến nơi nào.
Bản thân mình chỉ còn thiếu một vong hồn nữa là có thể chuyển thành chính thức, nhưng vấn đề là 1% còn lại này lại khiến mình cảm thấy như một tồn tại vô cùng to lớn, thậm chí Châu Trạch còn đoán rằng người phía sau màn điều khiển hết thảy, cho dù không mạnh mẽ như Bạch phu nhân ngày đó cũng sẽ không kém nhiều lắm.
Dù sao thì máu loãng trước đó cũng khiến anh cảm thấy mãnh liệt vô cùng, chất lượng và cộng hưởng có chênh lệch không phải rất lớn so với lần Bạch phu nhân thiết yến lúc trước.
- Tí tách... ... Tí tách... ... Tí tách... ...
Đây là tiếng giày da phát ra lúc đi lại, lúc trước Châu Trạch không chú ý tới nhưng bây giờ anh chú ý tới rồi, vì sao giày da đi trên đường lại phát ra tiếng"tí tách"?
Đi rồi lại đi, Châu Trạch chợt phát hiện anh đã đi một vòng, cứ lên hết tầng này tới tầng khác, bản thân mình cùng giày da lại đi tới bên ngoài căn phòng ngủ dùng để chứa đồ lặt vặt kia.
Giày da đi vào, Châu Trạch lần thứ hai đi theo.
Chỉ là.
Lần này.
Dáng dấp của gian phòng ngủ này không còn là phòng chứa đồ lặt vặt như lúc trước nữa, cũng không có biển máu cuồn cuộn, hết thảy tất cả đều trở nên rất tầm thường, trên giường có một cái chăn, dưới sàng có một bồn rửa mặt cùng ngăn tủ bằng nhựa, bên cạnh bồn rửa mặt còn có bàn chải đánh răng cùng khăn mặt được sắp xếp rất chỉnh tề.
Đây là phòng ngủ bình thường của một học sinh.
Châu Trạch nhìn sự biến hóa bốn phía khóe miệng lộ ra một nụ cười, anh không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng đối phương đã dùng được cái vỏ ngoài này làm đạo tràng.
Châu Trạch chờ trong chốc lát, lần này không có biển máu cũng không có tiếng vang"sùng sục sùng sục" như trước, mọi thứ đều có vẻ rất yên lặng, phảng phất như bản thân mình đã đi vào một phòng ngủ rất bình thường.
Thế nhưng phàm là người có chút đầu óc đều có thể nhìn ra nơi này không tầm thường, không nói đến chuyện hiện tại là thời gian tắt đèn nhưng trong phòng túc xá này lại không có lấy một bóng người, lại thêm hiện tại đã là rạng sáng, vì sao bên ngoài cửa sổ còn chưa có mặt trời chiếu tới?
- Sát... ... sát... ... sát... ... ...
Trên gạch men sứ truyền đến tiếng ma sát, ở sân thượng.
Châu Trạch vừa mới chuẩn bị đi về phía sân thượng nhìn xem, lại trực tiếp dừng bước, bởi vì cái thứ phát ra động tĩnh gì đó ở trên ban công đã bò vào đây.
Đúng vậy,
Anh ta đang bò.
Đây là một cậu bé.
Nửa người dưới của cậu bé đã bị chém mất chỉ còn lại nửa người trên, cậu bé đang dùng hai tay chống trên mặt đất không ngừng bò trườn, trên người cậu ta chỉ toàn máu đen, nhất là những nơi cậu ta bò qua đều để lại vết máu nồng nặc khiến da đầu người ta tê dại.
Cậu bé nghiêng đầu, vừa bò vừa nhìn Châu Trạch.
Dường như cậu ta đang quan sát Châu Trạch, cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với Châu Trạch, nhưng cậu ta lại không dừng động tác vẫn bò về phía Châu Trạch.
Châu Trạch chậm rãi ngồi xổm xuống, đối diện cùng cậu bé này.
- Tôi... ... ...
Cậu bé há miệng ra, thế nhưng ngay khi cậu ta chuẩn bị nói chuyện trong miệng lại có máu tươi không ngừng tuôn ra, căn bản là không thể ngừng được, cậu ta nhìn Châu Trạch, miệng càng không ngừng há ra cùng mấp máy thế nhưng lại không thể phát ra âm tiết rõ ràng gì.
Dường như cậu bé này khá gấp gáp, thế nhưng càng gấp gáp cậu bé lại càng không thể nói thành lời được, đến cuối cùng thậm chí còn biến thành giọng nói giống hệt với tiếng chó sủa!
Nửa đoạn thân thể phía trên của cậu ta đang run rẩy, cậu ta đang nổi giận.
Cậu ta muốn nói chuyện, cậu ta muốn nói cho Châu Trạch một chuyện gì đó thế nhưng cậu ta không làm được!
Cậu ta luống cuống vô cùng, nửa người lăn lộn trên mặt đất càng không ngừng dùng quả đấm đấm vào gạch men trên sàn.
Châu Trạch đưa tay, dùng ngón tay chấm vào vết máu trên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng vẽ vẽ gì đó trên gạch men sứ.
Ý là.
Nếu cậu đã nói không nên lời.
Có thể viết.
Cậu bé sửng sốt một chút, dường như lúc này cậu ta mới ý thức được vẫn còn một biện pháp như vậy, cậu ta lập tức gật đầu, dùng ngón tay của mình chấm vào vết máu mà bản thân mới hộc ra, sau đó chuẩn bị viết lên mặt đất.
Thế nhưng chỉ mới vừa viết một dấu gạch ngang.
- Ken két!
Ngón trỏ của chàng trai trực tiếp gãy xuống.
Cậu bé ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt Châu Trạch cũng ngưng lại.
Nhưng cậu bé không phục, cậu bé tiếp tục dùng ngón áp út của mình để viết, nhưng lần này thậm chí ngay cả một dấu gạch ngang cậu bé còn chưa viết ra được, ngón áp út mới vừa chạm vào gạch men sứ đã trực tiếp đứt gãy.
Cậu bé dùng ngón tay cái, ngón tay cái đứt gãy.
Cậu bé dùng ngón út, ngón út đứt gãy.
Đến cuối cùng.
Cậu bé tuyệt vọng giương cánh tay của mình lên.
Chỉ còn duy nhất một ngón giữa thẳng đứng.
Đang không ngừng gầm thét.
Ngón giữa này là của cậu ta, thế nhưng tồn tại của nó lại giống như một sự trào phúng đối với cậu ta.
Cậu bé nhìn về phía Châu Trạch, sau đó lại nhìn về phía tủ quầy bên cạnh.
Đó là tủ quầy được làm từ sắt, phân ra tám ô vuông, đồng nghĩa với tám người trong phòng ngủ mỗi người có thể dùng một ngăn để chứa đồ của mình.
Ánh mắt của cậu bé nhìn chằm chằm một ngăn tủ cuối cùng, Châu Trạch đi qua mở ngăn tủ ấy ra.
- Cọt kẹt... ... Cọt kẹt... ...
Lộ ra một cái chân, thế nhưng dường như ở sâu bên trong còn có thứ đồ gì đó, giống hệt như một bộ quần áo bị người ta gấp gọn chỉnh tề bỏ vào trong này.
Nhưng trên thực tế.
Đó là một người.
Nửa người dưới!
Cậu bé liều mạng bò về phía tủ quầy kia, mà hai cái đùi bên trong tủ quầy cũng bắt đầu lộn xộn như đang hô ứng, thế nhưng nửa người dưới này lại được sắp xếp quá gọn gàng chỉnh tề, trong không gian chật hẹp này nó căn bản là không cách nào nhúc nhích bật ra được, cũng không cách nào đi ra ngoài, chỉ có thể lo lắng suông mà không ngừng đạp đạp cùng ngọ nguậy.
Đây là một hình ảnh rất quỷ dị, đủ để khiến người tê cả da đầu.
Ngay khi cậu bé gần chạm phải chân của mình.
Chợt.
Dường như có đồ vật gì đó ở phía sau cậu bé đang kéo cậu bé lại, cậu bé bị kéo lê không ngừng lùi về phía sân thượng bên kia, cậu bé càng không ngừng giãy giụa, rống giận, gầm thét, thân thể đang không ngừng lăn lộn phía trên gạch men sứ này.
Nhưng cậu ta giống hệt như cá trên thớt, mặc dù giãy giụa nhưng sự giãy giụa ấy lại rất yếu ớt cùng vô lực.
Châu Trạch đứng lên bắt đầu đuổi về phía bên kia, thế nhưng anh mới vừa bước chân ra, thị giác trước mắt mình lại bắt đầu liều mạng quay ngược lại.
Sau một khắc.
Châu Trạch phát hiện bản thân mình đang đứng ở cửa phòng ngủ.
Mà phòng ngủ.
Lại khôi phục dáng dấp ban đầu.
Không có vết máu cũng không có cậu bé, càng không có tiếng rít gào hổn hển vừa rồi.
Này rốt cuộc là ý gì?
Châu Trạch cảm thấy có chút khó hiểu, gian phòng ngủ này giống hệt như một phòng chiếu phim kinh dị đêm khuya vậy, mỗi lần bản thân mình đi đến lại có thể mang tới cho mình một thể nghiệm mới khác lạ.
Tí tách... ... Tí tách... ...
Thanh âm quen thuộc lần thứ hai vang lên.
Quay đầu lại.
Quả nhiên.
Đôi giày da kia lại xuất hiện ở hành lang phía sau cửa.
Lần này cuối cùng Châu Trạch cũng rõ ràng vì sao ở bên ngoài phòng ngủ này số dấu chân của giày da lại dày đặc như thế, dường như đôi giày da này đang lặp đi lặp lại một động tác.
Dẫn người rời khỏi.
Rồi lại đem người về.
Sau đó ở lại chỗ này chờ người lại dẫn đi.
Sau đó lại đưa về.
Giống hệt như tiểu nhị chạy bàn.
Khách quan, ngài đã tới?
A, khách quan ngài đi thong thả.
Dường như giày da đang đợi Châu Trạch xoay người nhìn về phía nó, sau đó nó mới bắt đầu rời khỏi.
Lại là tiếng"tí tách", Châu Trạch đi qua, chỉ có điều lần này sự nghi ngờ trong lòng Châu Trạch không có biện pháp nào hóa giải được, đầu tiên là vì sao tiếng giày da này đi bộ lại là"tí tách"?
Không phải nên là tiếng"đùng đùng đùng" hoặc là"kít kít" sao?
Châu Trạch đưa tay, khói đen nơi đầu ngón tay bắt đầu tràn ra ngoài, trực tiếp vây lấy đôi giày da đen kia.
Giống hệt như một tấm lưới được giăng ra, rốt cục cũng có thể bắt được cá.
Chậm rãi.
Chủ nhân của giày da bắt đầu hiện ra hình dáng chân chính, anh ta vẫn đang tiếp tục đi lên phía trước đi, tiếp tục phát ra tiếng “tí tách”.
Mang theo sự quật cường của anh ta.
Mang theo sự kiên trì của anh ta.
Tiếp tục đi lên phía trước.
- Tí tách... ... Tí tách... ...
Đầu của anh ta
Đã hỏng phân nửa.
Trồng cây chuối đi.
Nửa đầu còn lại của anh ta không ngừng đụng gạch men trên sàn, hết lần này tới lần khác.
- Tí tách... ... Tí tách... ...
Anh ta càng không ngừng di chuyển, mỗi lần rơi xuống đất là mỗi lần đầu anh ta va chạm với mặt đất.
Hai tay của anh ta vươn vào trong giày da, càng không ngừng đong đưa qua lại.
Trên thực tế là anh ta đang dùng đầu để đi lại.
Nhưng hai cánh tay của anh ta lại chống vào giày tiến thẳng tới từng bước từng bước, làm như kiểu bản thân đang dùng giày da đi tới trước.
Đầu húi cua đã từng nói, khi Vương Bảo Cương còn sống mỗi lần đi kiểm tra phòng đều thích mang giày da cùng mặc âu phục, anh ta tự coi mình như một gã giáo sư mà không phải một tên quản nhiệm ký túc xá hay tên tay chân.
Cho nên.
Cho dù sau khi anh ta chết rồi.
Anh ta vẫn cố gắng duy trì thể diện của chính mình.
Cho dù.
Dùng tay mang giày đi bộ.
- Tí tách... ... Tí tách... ...
Tôn Thu nói cậu ta nhìn thấy đầu Vương Bảo Cương từ trên vách tường của ban công chậm rãi trượt xuống.
Kể cả Vương Bảo Cương trước mắt đang dùng đầu của mình chống trên mặt đất đi lại.
Đều có nguyên nhân.
Bởi vì đầu húi cua đã từng nói, khi Vương Bảo Cương nhảy lầu.
Là đầu anh ta.
Chạm đất trước mà.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất