Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 151: Tiểu loli cùng Bạch Oanh Oanh

Chương 151: Tiểu loli cùng Bạch Oanh Oanh

Rạng sáng trong phòng có vẻ rất quạnh quẽ, đương nhiên, cái bảng khoa trương bên ngoài: muốn ngồi trong phòng đọc sách này phải tiêu phí ít nhất 100 đồng đã định sẵn nó khó có thể náo nhiệt lên được.
Hứa Thanh Lãng ở phòng ngủ trên lầu đang đắp mặt nạ dưỡng da, sau khi tạm biệt cuộc sống khói dầu ăn mòn làn da ở quán cơm, cậu ta càng ngày càng thêm quý trọng bảo vệ làn da của mình.
A, đàn ông ấy mà.
Phải học được cách đối tốt với chính mình một chút, yêu bản thân mình nhiều thêm một chút.
Một mình Bạch Oanh Oanh ngồi nơi quầy bar dưới tầng một, lấy tay chơi ăn gà, chơi tới vô cùng phấn khích.
Đúng lúc này cửa phòng sách bị đẩy ra, Bạch Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn thấy tiểu loli một thân đồ đỏ đứng ở cửa, tiểu loli mặc đồ này nhìn có vẻ rất vui vẻ phấn khởi, thoạt nhìn càng lộ ra vẻ đáng yêu ngây thơ hơn.
Ngáp một cái, Bạch Oanh Oanh tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại trong tay mình.
Tiểu loli đi tới trước quầy ba, cô bé hơi thấp cho nên không thể vươn tới quầy bar được, cũng bởi vậy cô bé dứt khoát đẩy cửa nhỏ của quầy bar ra đi đến, đứng sau lưng Bạch Oanh Oanh nhìn Bạch Oanh Oanh chơi game.
Chờ một ván kết thúc, Bạch Oanh Oanh đưa tay ra đấm đấm cái lưng mỏi nhừ của mình, đồng thời liếc nhìn tiểu loli liếc một cái, để điện thoại di dộng xuống, hỏi:
- Đến làm chi?
Tiểu loli giương hàm dưới tinh xảo lên đánh giá Bạch Oanh Oanh, đồng thời lắc đầu, mỉm cười nói:
- Trước đây ngay cả phu nhân nhà cô nhìn thấy tôi cũng không dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với tôi.
- Cô cũng biết đó là trước đây. Bạch Oanh Oanh nhún nhún vai. - Hiện tại cô khác tôi chỗ nào đâu chứ?
Tất cả mọi người là chó, đều bị một người đàn ông buộc cổ lại mà thôi.
Cần gì phải chó chê mèo lắm lông?
Tiểu loli xuống đến chiếc ghế bên cạnh, điều này khiến cô bé dâng lên cảm giác thỏa mãn rất đặc thù. Cô bé vẫn luôn rất mẫn cảm đối với chiều cao của chính mình, không thích đứng dưới ngước mặt lên nhìn người cao hơn mình.
- Cô có thể so với tôi sao?
Tiểu loli hỏi ngược lại.
- Ha ha, tôi còn có thể ngủ với Châu Trạch, cô thì có thể làm gì chứ?
- Ngủ cùng đấy!
Tiểu loli khẽ nhíu mày, lời này cô bé thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.
Tốt xấu gì cũng là cương thi đã sống hơn hai trăm năm.
Không ngờ có thể không cảm thấy xấu hổ quái dị gì khi hầu hạ một người đàn ông đi ngủ.
- Cô tới đây làm gì? - Bạch Oanh Oanh hỏi. - Lẽ nào hơn nửa đêm mẹ cô đi làm tóc nên ném cô tới tiệm này sao?
Tiểu loli lấy ra một phong thơ từ trong túi mình, nhét vào trên quầy bar. – Những chuyện chú ấy muốn tôi điều tra đều nằm bên trong lá thư này, mà vị trí của tên cha xứ Nhật Bản kia cũng đã xác định được rồi.
- Vì sao cô không trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy? - Bạch Oanh Oanh nghiêng đầu hỏi: - A, tôi hiểu rồi, có phải cô cảm thấy đích thân đưa tới sẽ có thành ý hơn, cũng có thể tăng thiện cảm ở trước mặt anh ấy không?
Ngay sau đó, trên mặt Bạch Oanh Oanh lướt qua cảm giác nguy cơ:
- Cô định tranh giành tình cảm với tôi sao?
- Bốp !
Tiểu loli vỗ mạnh một cái lên quầy bar.
Quát lớn Bạch Oanh Oanh:
- Đừng suy bụng ta ra bụng người!
Bạch Oanh Oanh bĩu môi, thầm nói: - Chỉ là một cô bé thôi cần gì phải để ý mặt mũi như vậy.
Tiểu loli khắc chế xung động muốn ra tay đánh Bạch Oanh Oanh, mở miệng nói: - Tôi không gọi được cho chú, vì không liên lạc được nên tôi cho rằng chú ấy còn đang ở trong tiệm, không ngờ chú ấy lại không có ở đây.
- Anh ấy có việc phải ra ngoài rồi. - Bạch Oanh Oanh nói.
- Chú ấy thật đúng là rất bận rộn.
- Sắp chuyển chính rồi. - Bạch Oanh Oanh cười nói, có thể thấy cô ấy thật tâm cảm thấy vui vẻ thay Châu Trạch.
- Chú ấy chuyển lên chính thức liên quan gì tới cô? Cô vui vẻ làm cái gì? - Tiểu loli rất không quen nhìn “vẻ mặt xấu xí” của loại người bị khống chế bị nô dịch như Bạch Oanh Oanh mà còn có thể vui như ăn mật.
Bởi vì cô bé không muốn trở nên ngu xuẩn như đầu cương thi trước mắt này.
- Thế nào? Anh ấy là chủ của tôi, anh ấy có thể lăn lộn càng tốt không phải tôi cũng sẽ được thơm lây sao? Hơn nữa, anh ấy có thể sớm ngày lên chức trở thành quan lớn, cô cũng có thể sớm ngày được tự do, không phải sao?
- Chú ấy lăn lộn có tốt hay không chẳng liên quan gì tới cô cả, cô vẫn nên suy nghĩ một chút xem làm sao có thể sống qua tiết hàn y năm sau đi.
Tiểu loli thật sự không thể nhịn nổi loại người ngốc nghếch như Bạch Oanh Oanh.
Tất cả những sự tươi đẹp trong lành dối trá này.
Cô bé đều phải cầm một cây ngân châm.
Đâm đâm đâm!
Tiểu loli có quen biết với Bạch phu nhân, bởi vì tính đặc thù của Bạch phu nhân cho nên tiểu loli không ra tay với cô ta, song phương nước giếng không phạm nước sông.
Cô cứ tích công đức của cô, tôi tìm công trạng của tôi, hai bên chung sống hòa bình.
Thế nhưng nói cho cùng Bạch phu nhân là người có tính tình thế nào, tiểu loli rất rõ ràng, thậm chí cô bé còn có thể đoán được mục đích trước khi Bạch phu nhân công đức viên mãn xuống địa ngục lại giao thi thể của mình cho Châu Trạch là gì.
- Làm sao sống được? Đương nhiên tôi tự có kế hoạch của tôi.
Nói xong.
Bạch Oanh Oanh mở máy vi tính ra, lại mở một sấp văn kiện ra, nói:
- Tôi đã lên kế hoạch từ rất lâu đây, còn thiết kế rất nhiều khoản.
Tiểu loli nhìn thấy từng giường trúc một xuất hiện trên màn ảnh máy vi tính, có giường trúc kiểu uyên ương hồ điệp, có giường trúc kiểu thuyền nhỏ, có giường công chúa, bên trên còn treo mấy thứ đồ tô điểm khá kỳ lạ.
Tiểu loli khiếp sợ.
Cô ấy.
Đã sớm biết?
- Những giường trúc này đều được đặt làm với giá cả không rẻ đâu, cũng may vật bồi táng của tôi khá đủ, đến lúc đó bán hai món đồ đi là đủ tiền chế tạo nó rồi. Cô nói xem nếu nằm trên chiếc giường này bị hỏa thiêu có phải sẽ rất duy mỹ không?
Tiểu loli đưa tay che mặt mình, cô bé không biết phải nói chuyện với đầu cương thi này như thế nào nữa.
Đây không phải ngu dốt.
Đây là não bị rỗng!
- Cô đã biết bản thân sẽ sớm có ngày đó còn ở lại đây làm người hầu cho chú ấy sao? - Cuối cùng tiểu loli chỉ có thể hỏi như vậy.
- Tôi rất thích cuộc sống bây giờ. - Bạch Oanh Oanh bày ra dáng vẻ rất hiển nhiên. - Rất tốt.
- Cô cho rằng bộ dạng này của cô có thể khiến chú ấy bị đả động sao? - Tiểu loli hỏi ngược lại.
Bạch Oanh Oanh không đáp.
- Lần trước chỉ một con thi mị đã có thể dâng hiến công trạng lớn như thế cho chú ấy, một đầu cương thi hai trăm năm thứ thiệt, cô có biết trị giá bao nhiêu công trạng không?
Bạch Oanh Oanh còn chưa đáp lời.
- Quên đi. - Tiểu loli không muốn nói nữa, nhìn nhìn phong thư bản thân mình mới vừa ném lên quầy bar, hỏi: - Chú ấy đi đâu rồi?
- Hình như đến trường học nào đó. - Bạch Oanh Oanh nói, - Chỉ còn thiếu một con quỷ cuối cùng, ông chủ đang rất vội vã.
- Trường học? - Tiểu loli nghiêng thân thể, không coi đó là chuyện quan trọng gì. - Tôi đi trước, chờ khi chú ấy về cô nhớ giao phong thư này lại cho chú ấy.
- Được.
Bạch Oanh Oanh gật đầu ra hiệu bản thân mình đã nhớ kỹ.
Tiểu loli rời khỏi ghế chuẩn bị rời khỏi, thế nhưng vừa đi đến cửa, trong lúc lơ đãng lại liếc qua thiếu niên đang ngồi trong một góc của phòng sách.
Thiếu niên cầm một quyển sách trong tay đọc rất mê li, thỉnh thoảng còn cười như heo cười.
Tiểu loli dừng bước.
Lúc cô bé đi vào.
Vì sao mình không thể cảm ứng được trong tiệm này còn có một con quỷ?
Con quỷ này.
Là mình thấy.
Mà không phải mình cảm ứng được.
Tiểu loli đưa tay chỉ chỉ thiếu niên kia, hỏi Bạch Oanh Oanh: - Cậu ta là ai?
- Một con quỷ, dựa theo cách nói của ông chủ đó là một tên đần độn cao cấp, bản thân mình đi tới tiệm này, thế nhưng vì linh hồn không còn nguyên vẹn nên không có biện pháp nào thu vào địa ngục được, vì thế cứ giữ lại trước đã, chờ khi ông chủ giải quyết chuyện bên kia xong lại đưa cậu ta đi sau.
- Linh hồn không được đầy đủ?
Tiểu loli đi về phía người thiếu niên đang đọc sách kia, thiếu niên này vốn không để ý tới tiểu loli đang tới gần, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.
- Cậu ta tên là gì? - Tiểu loli hỏi.
- Tôn Thu, một học sinh trung học.
Tiểu loli đưa tay, giật lấy quyển sách từ trong tay đối phương.
Tôn Thu sửng sốt, hơi bất mãn nói: - Em gái, em làm gì vậy, đừng nghịch ngợm.
Nói xong, Tôn Thu lại đưa tay muốn lấy lại quyển sách.
Vậy mà.
Ngay sau đó.
Tiểu loli bỗng nhiên vươn đầu lưỡi của mình, trong lúc nhất thời, đầu lưỡi như một cây roi da hung tợn quất vào linh hồn của Tôn Thu.
- Bốp !
Tôn Thu bị quất ngã trên mặt đất, không ngừng kêu đau.
Đối với linh hồn thể, thiệt công của tiểu loli tuyệt đối là thứ kinh khủng nhất trên đời này.
Bạch Oanh Oanh thấy thế lập tức đi ra khỏi quầy bar: - Này, cô làm gì vậy, đây là công trạng ông chủ định lưu lại.
- Công trạng? - Tiểu loli có chút ù ù cạc cạc, thậm chí còn có chút buồn cười, chỉ vào Tôn Thu đã té xuống đất, nói:
- Chẳng lẽ trong tiệm các người toàn kẻ ngu si sao?
- Tên này nào phải linh hồn hay quỷ vật gì.
Thời gian Châu Trạch đi vào giới quỷ sai cũng không thể tính là ngắn, đương nhiên thời gian ấy không thể so sánh với tiểu loli được, cô bé là quỷ sai có thâm niên, đương nhiên những chuyện cô bé đã trải qua cũng nhiều lắm.
- Đây không phải quỷ? - Bạch Oanh Oanh ngây ngẩn cả người, đây không phải quỷ thì là cái gì?
- Cho nên không thể đưa cậu ta xuống địa ngục được không phải vì linh hồn cậu ta không đầy đủ, mà căn bản là vì cậu ta không phải quỷ, đương nhiên không thể nào đi qua cửa địa được.
Tiểu loli đi tới trước mặt Tôn Thu, đầu lưỡi càng không ngừng quất cậu ta, mà cậu ta cũng đang không ngừng kêu thảm.
- Cô xem, linh hồn chỉ suy yếu nhưng không hề có hiện tượng tiêu tán, cậu ta vốn chỉ là một đoàn năng lượng hư ảo, tuyệt đối không phải linh hồn thể.
Tiểu loli nói với giọng rất chắc chắn.
- Không phải quỷ, nhưng cậu ta lại cố ý đến tiệm. - Bạch Oanh Oanh lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi.
Một tên khốn không phải quỷ lại đi tới tiệm, còn ngồi nói tới một câu chuyện quỷ?
Sau đó ông chủ còn dẫn theo lão đạo đi tới trường học?
- Gần đây lại có người nào tới Thông Thành sao? - Tiểu loli hỏi.
- Cái vị ở Dung Thành kia đã tới.
Tiểu loli nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ khó có thể che giấu, thế nhưng ngay sau đó cô bé lại áp chế xuống, nói tiếp: - Còn gì nữa không?
Bạch Oanh Oanh suy tư một chút, sau đó cô ấy bỗng nhiên nghĩ tới cô bé đã từng nói bản thân mình rời khỏi từ thôn Ba Làng ngày ấy, sau đó cô bé kia còn có thể quật ngã bình, trói chặt mình lại.
- Còn có một người, rất lợi hại, lợi hại tới mức có thể quật ngã tôi trong thoáng chốc. Đúng rồi, cô còn chưa nói rốt cuộc làm sao vật này tồn tại được?
Bạch Oanh Oanh chỉ vào Tôn Thu hỏi.
- Mỗi một tuần kiểm trước khi tiến giai trở thành phán quan đều được âm ty trao tặng một bút Âm Dương, có thể định càn khôn, có thể phân biệt thị phi, còn có một bản sách Âm Dương, bên trong sách Âm Dương có chứa Âm Dương.
- Vật này, hẳn chính là một khôi lỗi do sách Âm Dương đản sinh ra.
Nói xong.
Tiểu loli bỗng nhiên ngẩng đầu cười ha hả.
- Ha ha ha ha ha ha.
Một tiểu loli.
Chống eo thon nhỏ.
Cất tiếng cười to.
Dường như cô bé muốn tạo nên một loại cảm giác phóng khoáng, thế nhưng trên thực tế động tác này của cô bé muốn ngốc bao nhiêu thì ngốc bấy nhiêu, , chuuni đáng yêu tới tột đỉnh.
- Nói cách khác, ông chủ đã gặp phải nguy hiểm? - Bạch Oanh Oanh nói.
Tiểu loli nhún nhún vai, sau đó nhìn Bạch Oanh Oanh, nói: - Không phải chúng ta nên hài lòng sao? Có người âm chú ấy cũng đồng nghĩa với tôi và cô đều được tự do.
Đúng vậy.
Nếu Châu Trạch bị âm chết rồi.
Như vậy tiểu loli có thể lập tức thoát khỏi ước hẹn bất đắc dĩ đêm đó, khôi phục tự do!
- Cô quên ông chủ là hạng người gì sao? - Bạch Oanh Oanh đột nhiên hỏi.
- Cái gì? - Tiểu loli không hiểu ra sao.
- Nếu như ông chủ biết bản thân mình không chạy thoát được, thật sự phải chết thì dựa theo tính cách của anh ấy, có thể anh ấy sẽ thấy một mình mình chết quá cô đơn, sau đó trong nháy mắt trước khi chết anh ấy sẽ bóp nát hồn huyết của cô, để cô tuẫn táng theo anh ấy.
- … - Tiểu loli.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất