Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 152: Họa bích

Chương 152: Họa bích

Đầu của tên đầu húi cua có một mảnh thủy tinh cắm xuyên qua, giống hệt như đang mang trang sức trên đầu, máu tươi bắt đầu chậm rãi nhuộm dần xuống.
Anh ta đứng ngơ ngác vài giây, sau đó còn loạng choà loạng choạng mà đi vài bước, cuối cùng ngã xuống trong tiếng thét chói tai của người chung quanh.
Châu Trạch đã từng xem qua bản ghi âm của những người bị bắt nhốt trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, trong đó có người viết những thi thể vừa bị chém đầu xong vẫn có thể co quắp, kể cả khi đầu rơi xuống mặt đất rồi mắt còn có thể chớp thêm vài cái.
Có lẽ là vì tử vong tới quá đột ngột, cũng quá dứt khoát, không riêng gì đương sự không kịp phản ứng, ngay cả thân thể của người trong cuộc dường như cũng không kịp làm ra phản ứng đúng lúc.
Dưới tầng ký túc xá đã lộn xộn thành một đoàn.
Hai tay Châu Trạch vịn trên lan can, thở dài, sau đó nhìn nhìn lão đạo.
Lúc này lão đạo đang mất hồn mất vía, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch.
- Ông chủ
- Ai, ông xem đi, một người đang yên lành tới mức nào đột nhiên chết tươi.
- … - Lão đạo.
Lão đạo rất ủy khuất, lão cũng không muốn vậy, lão thật lòng hy vọng tên đầu húi cua có thể sống lâu trăm tuổi cho dù một đêm mười tám lần thân thể cũng khỏe mạnh cường tráng kia.
Nhưng anh ta đã chết.
Cứ chết đột ngột như vậy.
Như vậy.
Sáu bức tranh chỉ còn lại một bức cuối cùng.
Có bộ series điện ảnh rất nổi danh tên là Tử Thần Tới, hiện tại lão đạo cảm thấy bản thân mình đã thủ sẵn một vai bên trong, biết rõ rành rành bản thân sẽ sớm chết, còn biết được bản thân sẽ chết theo phương thức nào.
Thực sự còn chẳng bằng để người ta chết đi bất thình lình, để người ta được chết một cách dứt khoát không thống khổ.
Lúc này lão đạo thật sự cảm thấy ước ao ganh tị với tên đầu húi cua kia, bất tri bất giác gặp ngoài ý muốn một cái là chết rồi, còn lão lại phải thừa nhận sự dằn vặt khi không biết khi nào cái chết sẽ đến với bản thân mình.
Quả thực là sống không bằng chết.
Lại nhìn nhìn ông chủ ở bên cạnh, rõ ràng anh còn có tâm tình hút thuốc lá.
- Đi xuống xem một chút đi.
Châu Trạch nói xong dẫn đầu đi ra khỏi phòng ngủ, lúc này đương nhiên lão đạo không dám rời khỏi Châu Trạch, dù sao thì lão cũng đã quyết định rồi, cho dù Châu Trạch có đi WC lão cũng sẽ kè kè bên cạnh đi theo không rời.
Cửa lớn ở tầng một ký túc xá, một đám học sinh vây quanh thi thể tên đầu húi cua, còn có mấy thầy quản nhiệm ký túc xá đang ở đó duy trì trật tự.
Loại cảm giác này rất quái dị, bởi vì lúc này hẳn bọn họ phải nên gọi 120 hoặc 110 (1) mới đúng, trên thực tế bọn họ cũng đánh, nên làm cũng đều làm, thế nhưng, dường như rõ như ban ngày chết một cái người loại đại sự này kiện chỉ là kinh động đến cái trường học này góc.
(1) 120: Hotline bệnh viện, 110: hotline cảnh sát.
Đám học sinh phía trước người nên đi đến phòng học thì đi đến phòng học, người nên đi đến căn tin ăn sáng thì đi ăn sáng, phảng phất như chẳng có ai để ý tới chuyện vừa phát sinh.
Châu Trạch gẩy gẩy tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn lầu ký túc xá này.
Lão đạo ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, len lén liếc nhìn thi thể của tên đầu húi cua một cái sau đó lập tức dịch chuyển tầm mắt, vừa nghĩ tới bản thân sắp phải nối gót theo sau, trong lòng lão đạo lại cảm thấy dày vò vạn phần.
Châu Trạch ngồi xuống ở trên bậc thang, giống hệt như một người ngoài vây xem tất cả xung quanh trường học này.
- Ông chủ, hay là chúng ta rời đi trước đi? - Lão đạo đề nghị.
Lão không muốn ở lại chỗ này thêm một phút giây nào nữa, lão muốn quay lại phòng đọc sách, chí ít thì phòng sách cũng có thể khiến lão cảm thấy an toàn hơn một chút.
Châu Trạch lắc đầu: - Không đi được.
Không phải là"không đi” mà là"không đi được" .
Lão đạo sửng sốt một chút, lão mơ hồ nhận ra có điểm gì đó không đúng.
Châu Trạch xoay người lại đi vào phòng ngủ, trực tiếp tìm một chỗ trong phòng làm việc của mấy thầy quản nhiệm ký túc xá ngồi xuống, cầm bình trà của bọn họ lên rót một chén trà.
Lão đạo đứng bên cạnh giống hệt như một con chim cút nhỏ.
Lão không biết Châu Trạch đang tính toán điều gì, nhưng dường như ông chủ nhà mình đã nắm giữ được tin tức gì đó, mặc dù lão không hiểu rõ anh đang giả bộ trấn định hay đang trấn định thật sự, thế nhưng ít ra nhìn dáng vẻ này của anh cũng có thể khiến trong lòng mình nhiều thêm một chút kỳ vọng.
Các học sinh đều đã đi học, mà trong ký túc xá này cũng trở nên vắng lạnh hơn rất nhiều.
Đám thầy quản nhiệm ký túc xá cũng không còn ở đây nữa, chưa có ai trở lại phòng làm việc này, có thể bọn họ đang bận rộn chuyện xử lý thi thể của tên đầu húi cua.
Cảnh sát không tới.
Xe cứu thương cũng không tới.
Hai người ngồi đây đại khái chừng nửa tiếng, uống hai chén trà, sau đó Châu Trạch đi ra khỏi phòng làm việc.
Đầu hành lang mỗi tầng ký túc xá đều có một loạt phích nước, mỗi sáng sớm sau khi học sinh rời khỏi phòng ngủ sẽ mang luôn cả phích nước của mình ra, sau đó sẽ có một dì chuyên môn cầm bình nhựa tới thêm nước sôi vào phích của các học sinh này.
Bởi vì số nước sôi này vốn được đặt trong bình nhựa, vì thế khó tránh khỏi việc trong nước sẽ có mùi nhựa, mà thông thường các học sinh ở đây cũng không dùng số nước ấy để uống, bọn họ dùng nó để ngâm chân hay giặt quần áo.
Lúc này, vừa lúc có một dì cầm bình nước nhựa qua đây chuẩn bị rót thêm nước, bà ấy đi từ phía bên kia hành lang chậm rãi đi về phía bên này.
Châu Trạch đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lão đạo cũng đứng ở bên cạnh Châu Trạch, mà dường như căn bản là dì kia không nhìn thấy Châu Trạch, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
- Lão đạo, ông có cảm thấy hơi kỳ quái không? Nơi này dường như có khá nhiều chuyện kỳ quái thì phải. - Châu Trạch nói.
- Nhìn này.
- Đầu tiên là Tôn Thu đã chết lại vẫn có thể sống theo quán tính, cho dù trên người có xuất hiện thi ban cũng không có ai phát hiện. Sau đó là hết tên này tới tên khác gặp phải chuyện ngoài ý muốn, lại thêm vài hình ảnh vô cùng quỷ dị.
- Chẳng lẽ ký túc xá này là nơi cực sát trăm năm khó gặp sao? Cho nên mới có thể sinh ra nhiều quỷ hồn dị vật như vậy?
- Vậy tại sao trước đây lại không động tĩnh gì chứ? Mà gần đây lại trực tiếp bạo phát như vậy?
- Ách… ông chủ, rốt cục cậu có ý gì?
Châu Trạch im lặng một hồi, suy nghĩ một chút, nói: - Tôi cảm thấy hay là chúng ta đi thôi.
- Được.
Đây là chuyện lão đạo nguyện ý mười phần, không quan tâm chuyện bản thân mình có gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì hay không, nếu phải lựa chọn giữa việc chết ở nơi này và chết trong tiệm, lão tình nguyện chọn vế sau.
Hai người cùng đi về phía cửa ký túc xá, bên ngoài thi thể của tên đầu húi cua đã được xử lý xong.
Châu Trạch đứng trên bậc thang ở cửa, cũng không vội vã đi xuống mà chỉ nhìn lão đạo từng bước từng bước đi ra ngoài.
Khi lão đạo gần rời khỏi phạm vi của ký túc xá thì.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Anh nhìn thấy.
Tòa nhà này đang khom lại.
Giống như sắp sụp xuống vậy.
Thế nhưng lão đạo lại hồn nhiên không cảm giác được, tiếp tục bước đi.
- Lão đạo, đừng nhúc nhích. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Gì?
Lão đạo lại bước ra bên ngoài thêm một bước, sau đó quá mức.
Trong nháy mắt, từ cửa sổ ở một phòng ngủ nào có có máu loãng phun ra, cuốn về phía lão đạo, đây chính là bức họa bằng bút mực Châu Trạch đã phát hiện trong phòng ngủ lúc trước, nó hẳn phải ở vị trí tầng ba mới đúng, thế nhưng hiện tại bởi vì cả tòa nhà này uốn lượn một cách quỷ dị, dẫn đến cửa sổ của căn ký túc xá này vừa lúc hướng tới lão đạo.
Máu loãng xông tới cuốn cả người lão đạo vào.
- CMN.
Đây là câu nói cuối cùng lão đạo kịp thốt ra.
Cả người lão gần như đã tan vỡ.
Cho dù có bao nhiêu con quỷ tới cũng chẳng sao cả, quỷ ấy mà, bản thân mình cũng không phải chưa từng thấy qua.
Thế nhưng cả tầng lầu này có thể cong vẹo giống như múa cột thế.
Ai đã từng thấy?
CMN.
Ai chơi vậy!
Châu Trạch xoay người nhìn về phía người phụ nữ còn đang rót nước sôi vào phích nước sau lưng mình.
Chỉ có điều, cái bình nước sôi mà người phụ nữ này bưng trên tay giống hệt như rót mãi không cạn, vẫn còn đang dừng lại trên miệng phích nước kia, hơn nữa bên trong còn có tiếng nước không ngừng truyền đến.
Đối với người có kinh nghiệm sống sẽ biết, khi rót nước vào phích nước, tiếng nước chảy sẽ thay đổi theo độ dâng của mặt nước trong phích, thế nhưng ở đây lại không có biến hóa gì.
- Này, bình nước bị lủng rồi.
Châu Trạch chỉ chỉ cái phích nước kia, nhắc nhở người phụ nữ.
Người phụ nữ ấy hơi sững sờ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Châu Trạch, trên mặt của bà ấy rậm rạp chằng chịt tất cả đều là tổ ong vò vẽ, giống hệt như vô số mắt gà, có một số chỗ còn không tự chủ được khép lại cùng giãn ra.
Hình ảnh khiến người ta rất chán ghét.
Thực sự rất chán ghét.
Người phụ nữ tiếp tục cầm lấy bình nước bằng nhựa trong tay mình, mà lão đạo thì đang không ngừng giãy giụa trong nước máu bên ngoài ký túc xá. Trong nước máu mơ hồ có thể thấy được mấy bóng người màu đen đang từ từ đi lại gần lão, mà trong tay bóng đen này còn mang theo đại đao sáng loáng.
Châu Trạch đi qua chuẩn bị giật lấy bình nước từ trong tay người phụ nữ kia.
Trên mặt người phụ người lộ ra dáng tươi cười âm trầm.
Ống nước trực tiếp vặn vẹo quấn về phía Châu Trạch, mà bình nước vốn là vật chết đột nhiên như biến thành một con mãng xà lớn đang sống sờ sờ!
Mười móng tay của Châu Trạch dài ra.
Anh không phản kháng con mãng xà lớn này, mặc cho đối phương trói chặt chính mình lại, thậm chí Châu Trạch còn có thể nghe rõ ràng tiếng giòn vang do khớp xương trên người mình đứt đoạn.
Nói thật.
Có chút dễ nghe.
Đầu hành lang xa xa, cậu bé chỉ còn nửa người lại đang bắt đầu bò về phía bên này, giống hệt một con chó điên đang không ngừng ngọ nguậy, trong miệng đang gào thét cái gì đó.
Ở một nơi khác, Tôn Thu một thân thi ban cũng bắt đầu đi về phía bên này, thân hình lảo đảo, tỉnh tỉnh mê mê.
Tên đầu húi cua cũng xuất hiện, trên đỉnh đầu anh ta còn có thủy tinh cắm sâu vào, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Thậm chí ngay cả đôi giày da Châu Trạch đã tiêu diệt cũng không biết lại xông ra từ nơi nào, càng không ngừng"tí tách" rung động.
- Lộ ra kế hoạch rồi sao? Bởi vì các người biết tôi đã thấy rõ?
Châu Trạch tự lẩm bẩm.
Xa xa.
Lão đạo đã chìm vào nước máu chỉ còn lại vị trí mũi thỉnh thoảng có bọt nước xuất hiện, hiển nhiên lão đã sắp không thể chống đỡ nổi nữa rồi.
Mấy bóng người màu đen kia đã cách lão rất gần, mà trong màn nước máu này còn có một bóng người nho nhỏ, không phải người mà giống một con mèo, đang đợi bữa cơm của mình.
Móng tay của Châu Trạch không quét bốn phía.
Mà là mang theo một loại quả cảm cùng dứt khoát, trực tiếp đâm vào lồng ngực của mình, đồng thời khuấy đều một vòng.
- Hí.
Cảm giác đau đớn này rõ ràng như vậy, thậm chí vì đau đớn mà thân thể Châu Trạch bắt đầu co quắp.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, hình ảnh bốn phía bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau, người phụ nữ kia lùi lại, tên quản nhiệm ký túc xá đầu húi cua cũng lùi lại, thiếu niên chỉ còn nửa người dưới cũng lùi lại, ngay cả giày da cũng bắt đầu lùi lại, mà ký túc xá vốn đang cong nay cũng thẳng lại bình thường.
Hết thảy tất cả dường như đều đã khôi phục bình thường.
Dường như tất cả chung quanh đều đang nhanh chóng quay ngược thời gian.
Dường như Châu Trạch nhìn thấy một cô bé đang đứng ở nơi sâu trong hành lang nhìn mình, dáng dấp của cô bé kia hơi quen thuộc.
- Bẹp !
Một tiếng vang thanh thúy truyền đến.
Tiếng thứ gì đó bị khép lại.
- Phù phù vù vù vù khụ khụ.
Lão đạo nằm sấp trên bãi cỏ há miệng thở phì phò từng ngụm lớn, ho khan kịch liệt, hai tay lão gắt gao thắt cổ mình, một hồi lâu sau mới có thể chậm rãi bình phục lại, sau đó không giải thích được nhìn chung quanh.
Lão nhìn thấy Châu Trạch đang đứng bên cạnh, cầm trong tay một bản bút ký đã được khép chặt.
Mà tiếng giòn vang phát ra lúc trước chính là tiếng động do Châu Trạch khép bản bút ký lại.
Châu Trạch ngẩng đầu, dường như anh còn cảm nhận được nơi ngực mình đang đau đớn.
- Ông chủ, chuyện này là thế nào? - Lão đạo còn cho rằng bản thân sắp chết, sao thoáng cái lại sống lại rồi?
- Ông có thể suy nghĩ kỹ một chút xem, chúng ta đã vào đây bằng cách nào. - Châu Trạch chậm rãi nói.
- Chúng ta lái xe tới, sau đó tôi lừa gạt bảo vệ ở cửa vào đây, sau đó chúng ta xuống xe đi tới khu sinh hoạt, tìm được tòa nhà B, sau đó chúng ta len lén đi vào, nhìn thấy Tôn Thu, sau đó lại còn đánh một trận với quản nhiệm ký túc xá.
- Ông hãy cẩn thận suy nghĩ lại một chút. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Suy nghĩ kỹ một chút? - Lão đạo gãi đầu một cái, sau đó trên mặt lão lộ ra vẻ khiếp sợ: - Chuyện chúng ta lái xe vào là không sai, thế nhưng khi chúng ta mới vừa xuống xe, hình như tôi có nhìn thấy một con mèo mun, con mèo mun kia ở trong bụi cỏ nhìn chằm chằm chúng ta, lúc đó tôi còn nói chúng ta bắt lấy nó về nuôi như sủng vật.
- Sau đó khi chúng ta tới đám cỏ kia thì phát hiện không thấy mèo mun đâu nữa, nhưng trên mặt đất lại có một bản bút ký, ông chủ cầm bản bút ký lên, tôi còn hỏi xem trên bản bút ký có viết gì, sau đó chúng ta liền…
Châu Trạch nhìn nhìn bản bút ký có chút cũ nát trong tay mình.
Anh không dám tiếp tục mở ra bất kỳ một trang nào nữa.
- Ông chủ, còn ký túc xá kia thì sao? - Lão đạo nhìn khắp bốn phía, phát hiện dường như thiếu chút gì đó.
- Ông xem mấy ký túc xá xung quanh xem, phía trên đánh dấu thế nào.
Tòa 1 tòa 2 tòa 3, lão đạo bắt đầu đếm, sau đó lão từ từ không đếm nữa, nơi này là ký túc xá được phân chia dựa theo chữ số Ả Rập, căn bản không hề mệnh danh theo chữ cái tiếng anh!
- Ông chủ, vậy tòa nhà B, tòa nhà B ở nơi nào?
Châu Trạch chỉ chỉ bản bút ký trên tay mình.
- Tòa nhà B.
- Được vẽ.
- Ở trong này.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất