Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 161: Khi ngoài ý muốn đến gõ cửa!

Chương 161: Khi ngoài ý muốn đến gõ cửa!

Trong xe Nissan.
Châu Trạch ngồi ở vị trí lái xe, bác sĩ Lâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Vốn dĩ đôi vợ chồng mới cưới trẻ tuổi nóng tính cùng nhau ngồi trong xe, rất dễ phát sinh mấy chuyện mập mờ gì đó, dẫn động thiên lôi địa hỏa thậm chí ngay cả thân xe cũng sẽ không ngừng chấn động một chút để bày tỏ tôn trọng.
Thế nhưng vào lúc này, ở chỗ này, bầu không khí lại trở nên hơi xấu hổ.
Châu Trạch tiếp tục hút thuốc, trong đầu không ngừng hiện lên vóc dáng của tên nhân viên phòng cháy chữa cháy thấp lùn kia.
Có chút khổ sở, có thể tới phút cuối cùng chiến sĩ nhân viên phòng cháy chữa cháy kia vẫn còn cảm giác bất mãn cùng căm hận với bản thân mình, bởi vì mình đã công khai chế giễu anh ta, nhưng ngay khoảnh khắc cuối cùng nhất anh ta vẫn dùng thân thể yếu đuối của bản thân đỡ lấy cái cây lớn kia.
Nếu không.
Một khi tòa nhà cao tầng kia lại lún xuống, đoán chừng cả mình và lão đầu kia đều không thể ra được.
Tình huống của mình là thế nào bản thân mình rất rõ ràng, thân thể Châu Trạch cũng chỉ là máu thịt bình thường, cho dù là quỷ sai nhưng ở dưới hoàn cảnh kia, kết cục của mình chắc chắn chỉ có chết. Nếu mình tiến vào trạng thái cương thi nói không chừng có thể tìm được một con đường sống, nhưng vào lúc đó, căn bản là bản thân mình lâm vào hoàn cảnh bất ngờ tới mức không kịp tiến vào trạng thái kia.
Cho nên.
Xét đến cùng.
Là chiến sĩ phòng cháy chữa cháy kia đã cứu mệnh của mình.
Bản thân mình vốn muốn cứu anh ta, nhưng cuối cùng lại được anh ta cứu.
Loại cảm giác này khiến Châu Trạch cảm thấy rất thổn thức, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là anh ta hy sinh, điều này khiến Châu Trạch cảm thấy vô cùng dày vò đối với năng lực dự đoán của quyển sách này.
Bác sĩ Lâm.
Có phải cũng đã định trước kết cục phải chết hay không?
Diêm vương bảo ngươi chết canh ba ngươi làm sao có thể sống tới canh năm.
Quyển sách kia đã bị Châu Trạch nhét vào trong xe, anh không có ý định mang theo món đồ chơi nhỏ này theo người, nếu không sau này mỗi khi đi trên đường cái sẽ gặp vô số người, những người lập tức chết, những người có thể sẽ chết… bản thân mình thực sự sẽ mệt mỏi hơn tên super hero có tấm lòng thánh mẫu cao cả kia.
Mắt không thấy tâm không phiền, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường của con người, mọi người cứ vận hành theo lẽ thường là được rồi.
Bác sĩ Lâm cắn môi, cô không biết nên nói cái gì, tư thái cứng rắn của Châu Trạch khiến cô cảm thấy hơi không thích ứng lắm, đồng thời cô cũng biết, nếu như không phải thật sự có chuyện rất nghiêm trọng muốn phát sinh, Châu Trạch sẽ không có thái độ như vậy.
- Có thể... nói rõ ràng cho em biết không? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Bác sĩ Lâm mở miệng hỏi, cô muốn nghe anh giải thích.
Châu Trạch liếm môi một cái, nói:
- Anh có một vật có thể biết trước tình huống sinh tử của một người gần mình, nó có thể biết trước em sắp chết, lúc trước nó đã dự đoán người nhân viên phòng cháy chữa cháy kia sẽ chết, anh muốn thử cứu anh ta thế nhưng cuối cùng anh ta vẫn chết.
Bác sĩ Lâm nghe vậy, vẻ mặt có chút trầm trọng.
Cô không phản bác Châu Trạch điều gì, cũng không cứng rắn yêu cầu Châu Trạch thả bản thân mình xuống, hô hào cái gì mà cho dù em có chết cũng phải chết trên chiến trường, ở đây còn rất nhiều người bị thương cần em cứu trị...
Cô rất bình tĩnh.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Châu Trạch, cô rất bình tĩnh mà tiếp nhận thủ đoạn xử trí của Châu Trạch.
Điểm này khiến Châu Trạch rất hài lòng, điểm hấp dẫn nhất của bác sĩ Lâm chính là cô thực sự rất uyển chuyển hàm súc, rất khéo hiểu lòng người, khi ở cùng với cô có thể khiến bản thân mình được thư thái hơn rất nhiều.
Châu Trạch đưa tay cầm lấy tay của bác sĩ Lâm, cảm giác được bàn tay đối phương có chút lạnh lẽo, Châu Trạch cười cười:
- Có anh ở bên cạnh em, sẽ không sao.
Bác sĩ Lâm gật đầu, tiếp tục ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chỉ có điều dường như cô lại nghĩ tới điều gì, nói: - Em có ảnh hưởng gì tới anh không?
Bác sĩ Lâm lo lắng Châu Trạch vì cứu mình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.
- Nói cho cùng chúng ta vẫn chưa ly hôn.
Bác sĩ Lâm không thể nói được nữa, tiếp tục ngồi yên lặng.
Thật ra tình hình cứu trợ bên kia cũng có thể tiến vào quỹ đạo rất nhanh, tuy rằng gió còn rất lớn nhưng lớn như cơn lốc xoáy cực đoan lúc trước đã không xuất hiện nữa, lại thêm lực lượng cứu viện các nơi chạy tới, công tác cứu tế ở nơi này đã có thể tiến hành một cách ngay ngắn trật tự.
Đám người bên phía bệnh viện tới hỏi thăm tình huống của bác sĩ Lâm, bị Châu Trạch lấy cớ thân thể của vợ mình khó chịu làm lý do từ chối mở cửa.
Ừm, có biểu hiện cứu người như Chiến Lang của Châu Trạch lúc trước, đám người bên phía bệnh viện sẽ không nói gì về việc bác sĩ Lâm bỏ bê công việc, dù sao thì hai vợ chồng bọn họ cũng đã làm được đủ nhiều rồi.
Trong xe có một ít đồ ăn vặt cùng nước uống, Châu Trạch để bác sĩ Lâm ăn một ít đồ ăn, mà bản thân mình thì lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của tiểu loli.
Bên kia điện thoại rất nhanh đã nhận máy, truyền đến giọng nói bất mãn của tiểu loli:
- Cháu đã tìm được cha xứ cho chú rồi, nhưng lúc nào chú mới trở về? Ngộ nhỡ anh ta bỏ chạy mất thì phải làm sao bây giờ? Chú có biết vì âm thầm điều tra anh ta mà vài lần thiếu chút nữa bị anh ta phát hiện, rất có thể cháu đã khiến anh ta cảnh giác... ...
- Câm miệng.
Tiểu loli lập tức không nói được gì nữa.
- Trong tay tôi có một cuốn sách Âm Dương, nghe nói là thứ mà phán quan dùng.
- Chú thật sự tìm được vật kia rồi sao?
Thật ra trước đây khi nhìn thấy vong hồn của Tôn Thu tiểu loli đã đoán được một chút, cho nên lúc đó cô bé mới cảm thấy rất có thể Châu Trạch sẽ phải chết ở nơi này.
Nhưng điều khiến cô bé không ngờ tới chính là, Châu Trạch không chỉ an ổn sống sót, mà còn có thể lấy được vật kia vào tay.
Chuyện này tuyệt đối đáng rung động.
Phải biết rằng âm ty có địa vị sâm nghiêm, mà quỷ sai lại là cấp bậc thấp nhất trong danh sách quan lại ở âm ty.
Quỷ sai cũng tương đối với mấy tên lính gác cửa thời cổ đại, có một ngày một tên lính gác cửa có thể lấy ngọc tỷ trấn quốc ra khoe khoang với đồng bọn.
- Nó có thể biết trước sinh tử sao? - Châu Trạch hỏi.
- Nó có thể cảm ứng sinh tử. - Tiểu loli cải chính.
- Chuẩn xác trăm phần trăm sao? - Châu Trạch lại hỏi.
- Cái này thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng hẳn là độ chính xác tương đối cao, chỉ có điều cũng không có khả năng chuẩn xác trăm phần trăm, ngay cả sổ sinh tử trong tay thập điện Diêm La còn có thể xảy ra vấn đề, chớ nói chi chỉ là sổ của cấp bậc phán quan.
- Hơn nữa nếu như cháu không đoán sai, hẳn sách Âm Dương trong tay chú đã xảy ra vấn đề, bị hạ phẩm cấp rồi?
- Đúng vậy.
- Vậy có lẽ sẽ không còn chuẩn xác như vậy nữa.
- Tốt rồi.
Nói xong, Châu Trạch cúp điện thoại.
Trong phòng sách, tiểu loli tức giận đến mức đập đi động lên bàn!
Cái tên khốn này!
Sau khi chú nói xong lập tức trực tiếp tắt điện thoại, có chuyện thì tìm tôi giải quyết, không cần lập tức đá văng tôi đi là sao?
Bản thân mình còn định nhắc nhở nếu chú ấy đến thành phố khác thì phải chào hỏi quỷ sai ở thành phố đấy, nếu không sẽ bị coi là cố ý khiêu khích người ta.
Hơn nữa bên phía người ta mới vừa có thiên tai xảy ra, đoán chừng hiện tại còn đang bận đến choáng váng đầu óc, quỷ sai từ tỉnh khác tới không chào hỏi một tiếng không nhắc nhở trước một chút, rất dễ dàng tạo thành hiểu lầm.
Quên đi.
Chú tự xem xét rồi lo liệu đi.
Bà đây không rảnh hầu hạ.
... ...
- Anh cũng ăn một chút đi.
Bác sĩ Lâm đưa một ổ bánh cho Châu Trạch.
Châu Trạch tiếp nhận bánh mì, rất khó khăn cắn một cái, cực kỳ thống khổ nhai nuốt lấy.
- Chúng ta cứ chờ đợi ở đây trước đã. - Châu Trạch nói. – Anh cũng không yên tâm với việc cứ như vậy lái xe về nhà.
Bác sĩ Lâm gật đầu biểu thị đồng ý.
Tới hoàng hôn, Châu Trạch để bác sĩ Lâm ngủ trước, nghỉ ngơi một hồi, chính anh thì lại đứng ở ngoài xe.
Đội ngũ cứu viện đã rời khỏi thôn này, bọn họ muốn đến khu vực bị thiên tai ảnh hưởng khác để hỗ trợ, lúc này cả thôn có thể tính là yên tĩnh, có một nửa số nhà ở đây bởi vì chất lượng tốt nên không bị sụp, rất nhiều thôn dân ở ké trong những nơi ấy, còn có một số người đã tìm thân thích nương tựa.
Châu Trạch duỗi lưng một cái, anh có một loại dự cảm, nếu có thể bình an vô sự thẳng đến sáng sớm ngày mai thì lần tai nạn này có thể được tính là đã trôi qua.
Khi Châu Trạch nhìn về phía trong xe, bác sĩ Lâm đang gọi điện thoại, dặn cô em vợ phải làm việc cẩn thận, không nên ham chơi xem tivi...
Châu Trạch cũng đang suy nghĩ, nếu như quỷ sai phụ thân vào người cô em vợ vẫn còn ở đây, hẳn hiện tại bản thân mình cũng có thêm một người để chia sẻ, dù sao song phương cũng đều đang bảo vệ bác sĩ Lâm, về điểm này hai người vẫn có thể tính là nhất trí.
Chỉ tiếc, có một số việc chỉ có thể tưởng tượng, Châu Trạch cũng không hối hận vì bản thân mình đã giết quỷ sai kia.
Bóng đêm dần dần dày hơn, Châu Trạch trở về xe, mở đèn bên trong xe lên.
Sau khi bác sĩ Lâm gọi điện thoại xong đã chuẩn bị đi ngủ, còn Châu Trạch thì mở to mắt chú ý đến bốn phía.
Nói thật, nếu tình cảnh lúc này cũng giống như “Tử thần tới”, khiến đủ loại vừa khớp không thể tưởng tượng nổi liên hệ với nhau buộc ngươi nhất định phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết đi, vậy anh cũng chẳng có biện pháp nào để chống cự, nhưng nghĩ đến, có lẽ sẽ không khủng bố như vậy mới đúng.
Đại khái tới đêm khuya, Châu Trạch đang cảm thấy hơi uể oải nhưng vì Bạch Oanh Oanh không ở bên cạnh khiến anh không thể ngủ được, đúng lúc này anh lại thấy một giọng nói máy móc.
Rất gần.
Ngay trước chỗ đậu xe không xa, nơi ấy có một tòa nhà hai tầng bị gió xoáy làm sụp xuống.
Có thể là vì thôn dân đang cố gắng truy tìm tài sản đã bị chôn vùi trong đống đổ nát, Châu Trạch không có ý định xen vào việc của người khác, lúc này, anh không thể để một mình bác sĩ Lâm ở lại chỗ này, còn bản thân thì chạy ra bên ngoài hỏi người ta xem có cần anh trợ giúp gì đó không...
Lúc này, bác sĩ Lâm vừa ngủ trong chốc lát lại tỉnh lại, cô đau lòng nhìn Châu Trạch, đưa tay đem quần áo trên người mình trùm lên trên người Châu Trạch.
- Anh không lạnh. - Châu Trạch nói.
- Ừm.
- Em làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Em đang nghĩ... muốn đi vệ sinh một chút.
- Anh đưa em đi.
Châu Trạch nhìn chung quanh.
Ngay phía sau xe có một bụi cỏ, sẽ không bị ai nhìn thấy đâu.
Bác sĩ Lâm hơi thẹn thùng nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, Châu Trạch xuống xe cùng cô.
Bác sĩ Lâm hơi do dự nhưng cuối cùng cũng không tránh né gì, cũng không bảo Châu Trạch xoay người, ngay trước mặt Châu Trạch.
Cởi quần.
Ngồi chồm hổm xuống.
Trong rất nhiều phim quỷ quái.
Thường xuất hiện mấy tình tiết đần độn như vậy.
Đó chính là các nhân vật trong phim đều biết vùng xung quanh rất nguy hiểm, thế nhưng khi một em gái trong đội ngũ muốn đi vệ sinh, cuối cùng còn đần độn yêu cầu người bảo vệ mình xoay người lại đừng nhìn.
Người ta ngượng ngùng mà.
Sau đó chuyện ngoài ý muốn xảy ra đúng lúc này.
Đối với loại tình tiết cùng thiết định não tàn này, chắc chắn Châu Trạch sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Cho nên.
Anh phải đứng thẳng tắp.
Chăm chú nhìn!
Nghiêm túc nhìn!
Nhìn kỹ!
Bảo đảm an toàn.
An toàn là số một!
Rất nhanh, bác sĩ Lâm đã đứng lên, gương mặt phiếm hồng theo sát Châu Trạch cùng quay lại nơi đậu xe.
- Em lên xe trước đi, anh đi lấy ít nước trong cốp sau.
Bác sĩ Lâm nghe lời lên xe trước, ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Chỉ có điều.
Ngay sau khi cô vào xe.
Thân thể chợt cứng đờ.
- Em muốn uống cái gì? Ở nơi này lão Hứa có để không ít thứ, có đồ uống còn có nước khoáng còn có sữa.
Châu Trạch ở phía sau hô lên.
Bác sĩ Lâm không trả lời.
Bởi vì cô phát hiện.
Ở vị trí trên ghế lái.
Không biết lúc nào.
Đã có một người ngồi vào vị trí lái.
Mà người này.
Trông giống Châu Trạch như đúc, mà hiện tại anh ta đang nghiêng đầu sang.
Quay qua mỉm cười với cô.
Nói khẽ:
- Trả lời nhanh lên, đang hỏi cô đấy, có muốn uống chút gì không?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất