Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 162: Sự can thiệp của người trong nghề

Chương 162: Sự can thiệp của người trong nghề

Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái kia thật sự giống Châu Trạch như đúc, nhưng bác sĩ Lâm rất rõ ràng, Châu Trạch chân chính đang lấy đồ uống ở cốp sau kia.
Lại thêm trước đó Châu Trạch có nói với cô vài lời khiến cô rõ ràng một chuyện, nguy hiểm có thể phát sinh bất kỳ lúc nào, mà bây giờ nó đã xảy ra thật sự.
Trong tay người đàn ông cầm một quyển bút ký, là quyển bút ký mà Châu Trạch đã cầm trong tay trước đó, anh ta vuốt vuốt nó như kiểu cảm thấy rất hứng thú với quyển bút ký này, thế nhưng anh ta lại không mở nó ra, chỉ cầm nó trong tay không ngừng lật qua lật lại.
Chẳng qua, số lần anh ta nhìn bác sĩ Lâm nhiều hơn nhìn quyển bút ký nhiều, hiển nhiên dưới cái nhìn của anh ta, bác sĩ Lâm quan trọng hơn quyển bút ký này một chút.
- Ha ha.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, thân thể hơi dựa vào phía sau.
Sau đó, một luồng khói xanh tự trong miệng anh ta bay ra, mang theo cảm giác gây mê sâu sắc, bác sĩ Lâm đang muốn kêu gào Châu Trạch ở cốp sau, muốn nhắc nhở anh, thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc bản thân cô đã mất đi ý thức.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá mức nhanh chóng, căn bản là không có nhiều thời gian cho cô tự hỏi hay phản ứng lại, cô chỉ là một người bình thường, không phải bộ đội đặc chủng hay dạng nữ vương gì gì đó.
Người đàn ông cẩn thận chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút, sau đó đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Ngay trong nháy mắt anh ta đi xuống, cơ thể của anh ta lại biến thành dáng vẻ của bác sĩ Lâm, quần áo và khí chất hoàn toàn giống nhau như đúc, khiến người ta không thể tìm thấy một chút sơ suất nào.
Thậm chí ngay cả tia đỏ bừng trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn rút đi kia cũng hiện trên mặt anh ta.
Chỉ như vậy đã đủ để có thể thấy được, anh ta tuyệt đối là một người theo chủ nghĩa tinh xảo, là một người chú ý từng chi tiết một.
Khác với người phụ nữ không có mặt kia, biến hóa của anh ta càng giống một loại nghệ thuật đã tốt còn muốn tốt hơn, mà người phụ nữ không có mặt lại chỉ sử dụng phép biến hóa đơn giản thô bạo.
Anh ta đi tới cốp sau, nhìn thấy Châu Trạch vừa đóng cốp sau lại đang cầm đồ uống trong tay.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Có chút sợ hãi. - Anh ta nói, giọng nói giống bác sĩ Lâm như đúc, rất ôn nhu.
- Có anh ở đây, đừng sợ.
Nói xong.
Châu Trạch buông đồ uống xuống, trực tiếp ôm anh ta vào ngực.
- … - Anh ta.
Đơn giản.
Thô bạo.
Ngay cả chính anh ta cũng có chút bất ngờ.
Cảm nhận được nhiệt độ đến từ trên người một người đàn ông khác, khiến trong mắt anh ta dần dần hiện lên cảm giác tức giận cùng chán ghét, thế nhưng anh ta lại không phản kháng, trong phút chốc.
Hé miệng.
- Phốc!
Khói xanh còn chưa phun ra.
Đã có một bàn tay trực tiếp che kín bờ môi của anh ta, gắt gao đè ép lại.
Châu Trạch nghiêng mặt qua nhìn anh ta, giống như cười mà không phải cười.
Anh ta có chút mê man, đương nhiên, quan trọng nhất là khói xanh trong miệng nhả ra không được mà nuốt vào cũng không xong khiến anh ta rất khó chịu.
- Rầm!
Một pha lên gối nặng nề đập vào vị trí bụng của anh ta, anh ta hé miệng phát ra một tiếng hừ đau đớn, cả người bắt đầu cuộn tròn trên mặt đất.
Anh ta có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Châu Trạch.
- Trên đường hoàng tuyền có một người phụ nữ, rất thích COS người khác, xin lỗi, tôi đã bị cô ta huấn luyện qua cho nên coi như anh xui xẻo, hiện tại cho dù là ai muốn mô phỏng người bên cạnh tôi đến gần tôi, trong lòng tôi đều sẽ xuất hiện một loại dự cảm đặc thù.
Từng bị người phụ nữ không mặt kia"đặc huấn" một thời gian, ở phương diện này độ mẫn cảm của Châu Trạch gần như đã hoàn toàn tự động, giống như một loại bản năng.
Châu Trạch đưa tay tóm lấy cổ của anh ta, thân thể của anh ta có vẻ khá mềm yếu, vẫn mang dáng dấp của bác sĩ Lâm như trước. Châu Trạch kéo anh ta đi tới trước cửa xe, sau khi quan sát tình huống của bác sĩ Lâm một chút, phát hiện cô chỉ ngủ thiếp đi mà không có thương tổn đáng ngại gì.
Người đàn ông bị Châu Trạch kéo đi như chó chết, thân thể hơi co quắp.
Châu Trạch vừa buông tay ra anh ta lập tức té xuống đất, chung quanh người anh ta lập tức bốc khói giống hệt như bạn gái hơi của rất nhiều trạch nam, cả người bắt đầu khô quắt lại.
Xa xa.
Có một nam một nữ đi tới, nam rất cao, tầm 1m9, mặc một bộ ngụy trang quân sự lộ ra cơ bắp trên cánh tay của mình, thoạt nhìn có vẻ rất cường tráng.
Nữ lại không cao lắm, trên mặt có tàn nhang, trong miệng đang nhai kẹo cao su còn không ngừng thổi bong bóng chơi.
Một luồng khói xanh chậm rãi ngưng tụ sau lưng cô gái kia, khói xanh từ từ hình thành bộ dáng của một người phụ nữ, người phụ nữ mặc váy dài màu xanh đứng ở phía sau hai người, có chút khúm núm, dường như đang cảm thấy sợ hãi vị hóa trang của bản thân mình bị nhìn thấu, từ đó khiến nhiệm vụ thất bại.
Dù vậy cô ta vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói gì đó bên tai người đàn ông cao ráo cùng cô gái mặt tàn nhan.
Người đàn ông cao ráo lắc lắc cổ vài cái, vài tiếng khớp xương giòn tan liên tục phát ra, sau đó anh ta tự nhéo nhéo nắm đấm của mình, không nói chuyện, thế nhưng hành động này của anh ta đã bày ra thái độ thị uy.
Cô gái mặt tàn nhan thì lại đưa tay lấy miếng kẹo cao su trong miệng ra, tiện tay dính vào cơ bắp trên cánh tay của người đàn ông bên cạnh mình, cô ta đi về phía trước mấy bước, nhìn Châu Trạch, cười cười hỏi:
- Huynh đài, huynh đài quá giới rồi.
Là quỷ sai địa phương sao?
Châu Trạch cũng không quá rõ quỷ sai ở nơi khác nên ở chung với quỷ sai địa phương như thế nào, cũng không quá rõ ràng sự ăn ý giữa các quỷ sai, trong hiểu biết của anh chỉ có hai loại quỷ sai duy nhất.
Một là bị anh giết.
Một là bị anh bắt.
Dường như đối với người trong nghề, Châu Trạch luôn luôn đơn giản thô bạo như vậy.
Tiểu loli vốn muốn nhắc nhở Châu Trạch sau khi tới Diêm Thành tốt nhất nên chào hỏi quỷ sai địa phương, cũng giống như khi hòa thượng chốc đầu tới Thông Thành đã tới thăm hỏi Châu Trạch trước vậy.
Có đôi khi bắt chuyện một lần, gặp mặt một lần sẽ có thể miễn đi rất nhiều phiền phức.
Chẳng qua lúc đó Châu Trạch trực tiếp cúp điện thoại khiến tiểu loli chưa kịp nói ra lời nhắc nhở, cũng có thể, cho dù tiểu loli có nói Châu Trạch cũng sẽ không để một mình bác sĩ Lâm ở lại nơi này, còn bản thân chạy đi “hội tụ” với người trong nghề ở Diêm Thành.
Hơn nữa dưới cái nhìn của Châu Trạch, mặc dù đối phương ra tay trước một bước nhưng dựa vào tư thái phía trước, rõ ràng nữ quỷ kia muốn khiến mình cùng bác sĩ Lâm đồng thời hôn mê.
- Vậy thì thế nào?
Đối mặt với lời chất vấn của đối phương, Châu Trạch hỏi ngược lại.
Anh tới là để cứu người, là cứu bác sĩ Lâm, đồng thời anh cũng cứu một gia đình, bản thân anh không phải đến để trộm đồ làm giặc cướp.
- Huynh đài, giọng điệu này của huynh đài còn khiến ta tưởng lầm rằng tuần kiểm đại nhân đích thân tới đây đấy.
Cô gái mặt tàn nhan mỉm cười, sau đó đưa tay ra hất mái tóc của mình một cái, đồng thời nói:
- Người phụ nữ trong xe ở lại, anh có thể đi, chúng tôi có thể không truy cứu chuyện anh vi phạm quy tắc tới đây mà không chào hỏi chúng tôi.
Châu Trạch nhìn cô ta.
Không nói gì.
Ngay từ đầu, cô gái mặt tàn nhan này còn cho rằng Châu Trạch đang suy nghĩ.
Nhưng dần dần.
Cô gái mặt tàn nhan phát hiện ánh mắt Châu Trạch nhìn cô ta như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Không thể trách Châu Trạch, anh thật không hiểu cách ở chung với người trong nghề, mà đối với khái niệm ăn ý cùng cấm kỵ địa bàn này anh đều không biết một chút nào.
Có thể, đối với cái quần thể quỷ sai này khái niệm lớn nhất mà Châu Trạch có được, đến từ chính cái vị bị trọng thương ở Dung Thành kia.
Một người trong một buổi tối có thể giết chết mười mấy quỷ sai, chứng nhận Quỷ Sai trực tiếp rơi xuống đầy đất, giống hệt như củ cải trắng ở ven đường vậy, vươn tay ra đã có thể nắm được một bó to.
Cho nên, rất có thể từ khoảnh khắc đó Châu Trạch đã bị lệch ra khỏi quỹ đạo.
Anh luôn cảm thấy những người trong nghề đều chỉ như mấy con tôm nhỏ, cũng giống với mấy tiểu quái có tác dụng cung cấp kinh nghiệm cho người chơi trong mấy game online.
- Người phụ nữ này, chúng tôi nhất định phải lưu lại, trên người cô ấy có thứ mà chúng ta mong muốn.
Nói xong.
Cô gái mặt tàn nhan tiến về phía trước một bước.
Bên dưới cơ thể của cô ta.
Có một trận âm phong cuốn tới, mang theo khí thế nặng nề như bị vẩy dầu.
Châu Trạch chỉ cảm thấy thân thể của mình bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn rất nhiều, không khí bốn phía cũng lập tức trở nên loãng vô cùng.
Lúc này người đàn ông cao ráo cũng đi tới, đến gần Châu Trạch.
Châu Trạch duỗi móng tay của mình ra.
Thế nhưng tốc độ của đối phương nhanh hơn anh, trực tiếp bắt lấy cổ tay Châu Trạch, sau đó còn bẻ ngược tay anh ra phía sau.
- Rầm!
Cả người Châu Trạch bị quăng ngã trên cửa xe, cửa xe cũng vì lần va chạm này mà hõm sâu xuống.
Tiểu loli từng đã mang tới cảm giác khủng bố cho Châu Trạch.
Nhưng bây giờ tiểu loli đã bị mình thuần dưỡng.
Thế nhưng giờ phút này, loại cảm giác sợ hãi khi bị quỷ sai có thâm niên chi phối dường như lại kéo tới lần thứ hai.
Người đàn ông cao ráo cười cười với Châu Trạch, đưa tay bóp cổ Châu Trạch.
- Cứ ở yên trong Thông Thành của mình là được rồi, chạy lung tung đến đây làm cái gì, hơn nữa còn dẫn theo cô ấy đến đây. Hành động này của anh khác gì mang theo một xe vàng bạc chạy khắp trước mặt đám thổ phỉ, cố ý tìm kích thích?
- Cô ấy có gì đặc biệt?
Châu Trạch rất nghi ngờ.
Nếu đối phương tới đây vì quyển bút ký của mình, vậy còn dễ lý giải, dù sao đó cũng là sách Âm Dương mà phán quan từng dùng, cho dù phẩm chất của nó có hạ xuống thì nó vẫn là sách Âm Dương như cũ.
Nhưng dường như đối phương lại có ý lấy gùi bỏ ngọc, thứ bọn họ xem trọng lại chính là bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm có gì đặc biệt?
- Một người đã từng được một quỷ sai trả giá lớn, dùng hết công đức của mình để hiến tế chúc phúc, anh cảm thấy cô ấy sẽ có ý nghĩa như thế nào đây?
Cô gái mặt tàn nhan nhìn nhìn Châu Trạch.
- Tay mơ chính là tay mơ, ngay cả chuyện này cũng không thể nhìn thấu, hoặc là chính bản thân anh nhìn thấy, chỉ có điều anh một mực giả như chưa từng nhìn thấy, muốn chơi khuôn sáo cũ tình yêu người quỷ sao?
- Anh là quỷ, là người chết, không phải người dương gian, nếu anh có quá nhiều ràng buộc với người dương gian ngược lại sẽ hại cô ấy, đây là một lời khuyên nhỏ tôi giành cho anh đấy, anh bạn nhỏ.
Cô gái mặt tàn nhan lấy miếng kẹo cao su bản thân đã dính vào bắp tay của người đàn ông xuống, lại đưa vào miệng nhai nhai, sau đó mở cửa xe ra, nhìn bác sĩ Lâm còn đang hôn mê ngồi ở bên trong.
- Tôi rất tò mò, hẳn cấp bậc của quỷ sai cam tâm tình nguyện hy sinh nhiều điểm công đức như vậy để chúc phúc cho cô ấy còn cao hơn chúng ta một chút, không ngờ lại có thể chấp nhận bỏ vốn như vậy.
Châu Trạch rất rõ ràng, quỷ sai mà cô gái mặt tàn nhan đang nhắc tới kia, hẳn chính là quỷ sai đã từng phụ thân vào người cô em vợ, mà sở dĩ cô ta đối tốt với bác sĩ Lâm cũng là chuyện đương nhiên.
Thậm chí còn có thể nói là tốt tới trình độ tẩu hỏa nhập ma, mà bản thân mình có thể có được ngày hôm nay cũng là do cô ta ban tặng.
Hình như Châu Trạch còn nhớ rõ, khi bản thân mình giết cô ta, chứng nhận quỷ sai của cô ta đã gần như hỏng mất, cuối cùng cũng không lưu lại, liệu có phải điều đó đồng nghĩa với, thật ra trước đó cô ta đã lâm vào tình cảnh chi nhiều hơn thu?
Tiêu hao hết số điểm bản thân thu được vào việc chúc phúc mà cô gái mặt tàn nhan kia nói tới?
- Đừng đụng tới cô ấy!
Châu Trạch nói.
Người đàn ông cao ráo đưa tay bóp cổ Châu Trạch, thấy tới tình trạng này rồi rõ ràng Châu Trạch còn có thể mở miệng cảnh cáo cùng uy hiếp, anh ta cảm thấy hơi buồn cười.
- Đương nhiên chúng tôi sẽ không giết cô ấy, chúng tôi chỉ cần chúc phúc trên người cô ấy. Chúng tôi là quỷ sai, là người chấp pháp ở âm ty, chắc chắn sẽ không giết người sống.
- Anh cứ yên tâm, tuy rằng anh chỉ là một người mới, còn gà mờ, nhưng dầu gì cũng là người trong giới chúng tôi, chút mặt mũi này chúng tôi vẫn phải nể anh, cô ấy cùng lắm cũng chỉ sinh bệnh nặng, tĩnh dưỡng một hai năm sẽ khỏe hẳn lại thôi.
Người đàn ông cao ráo đưa tay vỗ vỗ lên mặt Châu Trạch, tán thán nói:
- Cái túi da anh chọn này tốt thật, còn đẹp trai hơn tên to con này của tôi nhiều, tôi thật sự có chút ước ao ganh tị với anh rồi đấy.
Cô gái mặt tàn nhan phun miếng cao su đã được bản thân nhai nhai một lần nữa kia vào giữa lòng bàn tay, sau đó muốn dính nó vào trán bác sĩ Lâm.
- Này, cô nhớ cẩn thận một chút, đừng rút luôn cả linh hồn của cô ấy ra, nếu thật sự giết chết người cả tôi và cô cùng phải chịu trách nhiệm đấy! - Người đàn ông cao ráo nhắc nhở.
- Yên tâm đi, người phụ nữ xinh đẹp như vậy ngay cả tôi cũng luyến tiếc không muốn giết chết cô ấy.
Nói xong.
Cô gái mặt tàn nhan còn cố ý nhìn thoáng qua người bạn nhỏ bên cạnh.
- Nói cho cùng cô ấy cũng là nhân vật chính trong đoạn tình cảm người quỷ với người đồng đạo của chúng ta đấy, anh nói…
Cô ta bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì cô ta nhìn thấy tên tay mơ vốn đang bị bạn của mình bóp cổ chế ngự kia.
Sát khí trên người.
Càng lúc càng nồng nặc.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất