Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 172: Đông Hải thiếu khuyết giường bạch ngọc, long vương đến mời Kim Lăng Vương (1)

Chương 172: Đông Hải thiếu khuyết giường bạch ngọc, long vương đến mời Kim Lăng Vương (1)

Người phụ nữ đưa một tấm danh thiếp, ước định thời gian, cũng cho địa chỉ cụ thế, ý cô ấy muốn giữa trưa ngày mai Châu Trạch tới nhà cô ấy thăm hỏi.
Người phụ nữ mới vừa đi Bạch Oanh Oanh đã tới đứng bên cạnh Châu Trạch, nhút nhát nói:
- Ông chủ, ngày mai có thể để lão đạo ở lại trông tiệm, tôi đi cùng anh được không?
- Ừm? Làm sao vậy?
- Anh xem anh đi, hiện tại ông chủ còn đang bị thương, chút công phu mèo cào của lão đạo đối phó với người bình thường còn có thể, nhưng khi đối mặt với quỷ ngoại trừ sờ soạng đũng quần ra thì lão đâu còn khả năng gì chứ, dẫn anh đi thật không an toàn, vẫn nên để tôi đi cùng anh thì hơn.
- … - Lão đạo đang lau sàn.
- Có thể. - Châu Trạch gật đầu biểu thị đồng ý, thật ra, từ lần trước khi một mình Bạch Oanh Oanh đánh thắng đầu thi mị kia có thể thấy, thật ra sức chiến đấu của Bạch Oanh Oanh rất mạnh.
- Không sao đâu, phương diện kia của ông chủ có vấn đề không phải cô không biết, cô lo lắng làm quái gì.
- Tuy nói ngủ với người phụ nữ này một lần một trăm vạn thực sự quá mắc, thế nhưng loại phụ nữ cực phẩm như vậy ngủ một đêm một trăm vạn thật sự không lỗ, cô xem, ngay cả ông chủ cũng từ bỏ…
Lão đạo lau sàn xong rồi lại lau mồ hôi, an ủi Bạch Oanh Oanh.
Tuy lão đạo chưa thành gia lập thất, cũng còn chưa kết hôn, nhưng chưa ăn thịt heo lẽ nào còn chưa thấy heo chạy?
- Lão đạo. - Châu Trạch bưng cà phê lên hô lên.
- Ở đây, ông chủ, có chuyện gì vậy?
- Sàn nhà ô uế.
- Bẩn? Không thể nào, ách… Tôi mới vừa lau sạch mà…
- A.
Ly cà phê trong tay Châu Trạch nhẹ nhàng nghiêng một cái, cà phê bên trong ly đổ hết xuống, bắn tung tóe trên mặt đất.
- Hiện tại ô uế rồi, lão đi lau một lần nữa đi.
- … - Lão đạo.
Tới sau nửa đêm, Châu Trạch mới lên tầng nghỉ ngơi, phải tới sáng sớm Hứa Thanh Lãng mới trở về lại, cậu ta uống tới say mèm, sau khi trở về phòng đọc sách lập tức trực tiếp lên tầng hai vào gian phòng của mình.
Đợi tới sáng ngày thứ hai khi Châu Trạch tỉnh lại, Hứa Thanh Lãng còn chưa rời khỏi phòng cậu ta.
- Cậu ta đâu?
Châu Trạch nhìn món đồ ăn ngoài trước mặt, vừa nhìn là biết đầu bếp nhà mình lại bỏ bê công việc.
- Hôm qua cậu ta uống say, còn chưa tỉnh lại nữa, lúc về nhà mùi rượu nồng nặc khắp người. - Lão đạo giải thích một câu.
Châu Trạch gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn sáng lại thay một thân trang phục bình thường, Châu Trạch nghiêng đầu quay qua gọi Bạch Oanh Oanh:
- Lấy quải trượng của tôi ra đây.
Bạch Oanh Oanh cùng lão đạo ở phía sau quầy bar đang tranh luận gì đó, nghe được Châu Trạch gọi cô ấy, cô ấy lập tức cầm quải trượng chạy tới, sau đó liều mạng nháy mắt với lão đạo.
- Làm sao vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Không có gì, tôi chỉ dặn lão đạo nhớ kỹ buổi tối phải gọi lão Hứa rời giường nấu cơm, ông chủ còn đang dưỡng thương, ăn đồ ăn bên ngoài thật không có dinh dưỡng gì.
- Không sao.
Vừa chống gậy lại được Bạch Oanh Oanh nâng đỡ, Châu Trạch đi ra khỏi tiệm, đón xe rời khỏi.
Mà lão đạo đứng ở sau quầy bar lại hơi bất đắc dĩ gãi gãi đầu, đưa tay kéo một chiếc xe lăn điện ra.
Lão vì có thể nịnh hót ông chủ mà sau lần ông chủ mở ra vô song ở Diêm Thành lập tức mua một chiếc xe lăn điện này, mới vừa rồi còn muốn mang nó ra đưa cho ông chủ như một món quà bất ngờ.
Ai ngờ đầu cương thi kia lại kiên quyết không chịu để bản thân mình đưa ra, còn nói nếu bản thân mình đưa ra có thể sẽ chết.
Ai ya…
Hiện tại đầu nữ cương thi này thực sự là càng ngày càng thích ghen tị, bần đạo là nam, chẳng lẽ còn có thể tranh sủng với cô sao?
Không ngờ còn dám trắng trợn uy hiếp sẽ giết mình.
Nghĩ nghĩ, lão đạo lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ đưa tay nhấn một cái nút trên xe lăn.
Xe lăn bắt đầu có tiếng nhạc truyền ra:
- Ô ô ô ô ô tiểu nha tiểu nhị lang, đeo theo túi xách đi tới trường…
Xe đẩy kia vừa phát ra tiếng nhạc lại vừa chuyển động vòng vòng tại chỗ.
Rất vui tươi, rất vui tươi.
- Chờ tối ông chủ trở về rồi lại đưa cho ông chủ vậy.
Sau khi bắt xe chạy tới vị trí người phụ nữ kia đưa hôm qua, điều khiến Châu Trạch cảm thấy hơi bất ngờ là, đập vào mắt anh không phải khu nhà cao cấp gì cả, mà là một căn nhà được kiến tạo theo kiểu nông thôn.
Căn nhà có ba tầng, còn có một hàng rào phía bên ngoài, tuy rằng loại nhà ở này sẽ khiến người ở cảm thấy rất rộng rãi cũng rất tự do, nhưng trên thực tế nó không thể tính là đắt, chí ít so với việc người phụ nữ kia chỉ tiện tay ném một tấm thẻ đã có giá trị một trăm vạn, hình như nơi này có chút không tương xứng.
Nhấn chuông cửa.
Bên trong có một người phụ nữ mặc quần áo ở nhà buộc lên tạp dề tới mở cửa, sau đó Châu Trạch mới phát hiện người phụ nữ còn đàng hoàng hơn cả phụ nữ đàng hoàng này chính là cái vị đã tới tiệm của mình ngày hôm qua.
Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, hiện tại nhìn lại, ít nhất là trên phương diện khí chất, người phụ nữ hoàn toàn khác hẳn với người phụ nữ ngày hôm qua, tưởng chừng như là hai người.
- Mời vào.
Người phụ nữ hơi cúi đầu, ra hiệu cho Châu Trạch cùng Bạch Oanh Oanh đi vào, sau đó đóng cửa lại.
- Sau khi chồng của tôi phát bệnh đã yêu cầu chuyển đến nơi này, đây chính là nhà cũ của ông ấy lúc trước, trước đây vẫn xem nó như tổ trạch, vài chục năm rồi không ai ở, những năm trước đây mới sửa chữa lại một lần nữa xây nên căn nhà này.
Châu Trạch gật đầu đồng thời đi vào phòng, bố cục trong thính đường cũng rất bình thường, không khác gì một căn nhà bình thường, hướng nam có treo tượng thần trên thường, mà tượng thần này là thần nào thì Châu Trạch thật sự không biết.
Phía sau còn có hương nến, ngoài ra còn có một cái bàn.
- Chồng của tôi ở tầng hai, mời đi theo tôi.
Người phụ nữ rất vâng lời, dường như đây chính là hình tượng khi ở nhà của cô ấy, một người vợ tốt đẹp hoàn mỹ.
Bạch Oanh Oanh nhìn chằm chằm cô ấy, tuy rằng Bạch Oanh Oanh rất có lòng tin đối với ông chủ.
Nhưng.
A, đàn ông ấy mà!
Đi cầu thang lên tới tầng hai, mới vừa đẩy cửa ban công ra Châu Trạch đã nhìn thấy, trong lối đi nhỏ lên sân thượng dán đầy lá bùa, đủ loại.
Bạch Oanh Oanh theo bản năng lui về sau một bước, Châu Trạch lắc đầu, ra hiệu cho cô ấy không phải sợ.
Những lá bùa này đều chỉ óc cái mã ngoài.
Vào trong, cửa căn phòng thứ hai bị đẩy ra, Châu Trạch nhìn thấy bên trong được trải thảm nền Tatami, một ông lão mái tóc hoa râm chỉ còn lại da xương bọc đang ngồi ở chỗ kia, trong miệng còn đang lẩm bẩm cái gì đó, giống hệt như đang nói chuyện với người nào.
Châu Trạch còn chú ý tới một điểm, đó chính là từ vị trí cửa lớn, không đúng, nói chính xác hơn là từ đoạn đường ngoài cửa lớn mãi cho tới từng góc trong căn phòng này, đều có video camera giám sát.
Đoán chừng cho dù là phòng vệ sinh cũng giống như vậy.
Cho nên, khi ở nơi này người phụ nữ phải một mực giả vờ, mà chắc chắn ông lão này cũng có hậu thủ đối với gia sản của chính mình, người có tiền, không đến mức quá ngu.
Châu Trạch ngồi xuống bên cạnh ông lão, đưa tay cầm lấy bình rượu vang ở bên cạnh lên, rót một ly, sau đó lại uống một ngụm.
Mùi vị không tệ, là hạng người biết hưởng thụ.
Hẳn là ông lão đang"chơi đùa" cùng chắt trai chắt gái của mình, trong miệng không ngừng phát ra mấy từ ngữ mà bọn nhỏ hay chơi đùa với nhau, còn đang kể lại chuyện xưa cho bọn nhỏ.
Châu Trạch dựa vào bên cạnh lắng nghe, dựa theo tình huống hiện tại, hẳn là tinh thần của ông lão xảy ra vấn đề, bởi vì Châu Trạch chưa từng nhìn thấy trong căn phòng này có con quỷ nào.
Bạch Oanh Oanh đứng ở cửa một hồi lại cảm thấy hơi phiền muộn, đi tới ban công, nhìn phong cảnh đồng ruộng phía ngoài.
Người phụ nữ bưng một số món ăn nhẹ đến đây, đưa đến trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu, ra hiệu bản thân mình không cần, sau đó vỗ vỗ tay, hô lên:
- Ông cụ, đây là chắt trai của ông sao?
- A? - Ánh mắt ông lão có chút vẩn đục, nhưng bên trong tia vẩn đục này lại mang theo một loại hưng phấn khác thường.
Người phụ nữ đã nói, trước đó chồng cô ấy đã bị bệnh liệt giường, chỉ chờ khi lão tắt thở là cô ấy có thể kế thừa di sản, hiện tại thì hay rồi, ông lão thỉnh thoảng lại điên điên khùng khùng, nhưng thỉnh thoảng lại bình thường không gì sánh được, thế nhưng tinh thần của ông lão lại càng ngày càng tốt hơn, có thể ăn có thể tự xuống giường, nói là hồi quang phản chiếu, nhưng liệu có phải hồi quang phản chiếu này kéo hơi dài rồi không?
- Đúng, đây là chắt trai của tôi, đến đây, Quân Quân, cháu chào chú đi.
Ông lão ra hiệu cho"chắt trai" trước mặt đi tới.
- Ôi, thật ngoan.
Châu Trạch tán thán một câu, cho dù anh không nhìn thấy cái cọng lông gì.
Kế tiếp.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất