Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 171: Ông chủ Châu cúi đầu trước tiền bạc thế lực

Chương 171: Ông chủ Châu cúi đầu trước tiền bạc thế lực

Cậu ta lại quay đầu lại, tiếp tục đi lên phía trước.
Lúc này, trên đường đã có mấy người đi đường thấy Hứa Thanh Lãng rời đi, theo bản năng dự định đi về phía bên này nhặt tiền lên.
Hứa Thanh Lãng lần thứ hai dừng bước.
Nhanh chóng đi ngược lại trở về vị trí ban đầu.
- Đúng là mình không thiếu thật nhưng con hàng kia còn thiếu, nếu anh ta biết bản thân mình vì một cái gọi là mặt mũi ngay cả tiền trước mặt còn không thèm lấy, nhất định sẽ mắng chết mình!
...
- Hắt xì!
Trong tiệm sách, ông chủ Châu đang đọc báo đêm lập tức hắt xì một cái rất vang dội.
- Ông chủ, ông bị cảm rồi sao? - Bạch Oanh Oanh có chút ân cần hỏi.
- Ha ha, hẳn là có ai đang nghĩ tới cậu ấy. - Lão đạo đang đứng bên cạnh bấm đốt ngón tay tính toán: - Chậc chậc chậc, hẳn là như vậy.
- Trên mặt đất có vẻ hơi ô uế, ông đi lau lướt qua một lần đi. - Châu Trạch chậm rãi nói.
Lão đạo lập tức xụ mặt, rất khổ bức mà cầm cây lau nhà lên bắt đầu quét tước vệ sinh.
Đúng lúc này, một chiếc Porsche dừng lại ở cửa phòng sách, người tới là một người phụ nữ mặc quần áo tinh xảo hoa lệ, người phụ nữ này đại khái chừng hơn ba mươi tuổi, từ trên xuống dưới đều lộ ra phong thái ung dung.
- Oa a, người phụ nữ này thật xinh đẹp a, thật giống hoa sen mới nở. - Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh cảm thán một câu.
Chuyện này cũng thường thôi, bởi vì người phụ nữ này quả thật rất xinh đẹp, thuộc về loại hình càng nhìn càng cảm thấy người ta có mị lực.
- Giọt sương trên phù dung còn chưa lau sạch đấy.
Châu Trạch cười cười.
Người phụ nữ mặt hàm xuân, trong mắt như có nước, tinh thần của cô ấy có chút hứng thú rã rời, giống hệt như một vùng đất vừa được mưa xuân thấm nhuần, dựng dục nên sinh cơ.
- Ai là ông chủ ở đây vậy?
Người phụ nữ nhìn khắp bốn phía, hỏi.
Châu Trạch nhíu nhíu mày, ai là ông chủ?
Một thiếu nữ cấp ba đang bưng cà phê kia có thể là ông chủ nơi này sao?
Hay là ông lão cần cù đang cầm cây lau nhà hổn hà hổn hển kia là ông chủ?
Trong tiệm này chỉ có ba người.
Ai sẽ là ông chủ đây?
Mắt cô mù rồi sao.
Châu Trạch bĩu môi không để ý tới cô ấy, dù sao thì cô ấy cũng là người sống, không phải quỷ.
Kết quả, trong tiệm thực sự không có ai đáp lại người phụ nữ này.
Bạch Oanh Oanh đi sửa sang lại quầy bar, lão đạo tiếp tục lau sàn.
Châu Trạch tiếp tục nằm thẳng trên ghế sa lon.
- Tôi có việc cần tìm ông chủ của các người, là Vương Kha giới thiệu tôi tới đây.
Nhắc tới Vương Kha, Châu Trạch chậm rãi ngồi thẳng người.
Người phụ nữ nhìn thấy Châu Trạch lập tức đi tới, ngồi xuống ghế sa lon đối diện với ghế mà Châu Trạch đang ngồi.
Trực tiếp mở miệng nói:
- Gần đây chồng của tôi gặp phải một chút vấn đề tâm lý, luôn cảm thấy dường như bản thân gặp phải quỷ, tôi đã mời bác sĩ Vương tới khám nhưng bác sĩ Vương lại đề cử tôi tới nơi này tìm anh, anh ta nói anh là chuyên gia trong phương diện này.
Châu Trạch không trả lời người phụ nữ ngay mà chỉ lấy điện thoại di động ra, anh chuẩn bị gọi điện thoại mắng Vương Kha một trận, trước đây anh đã nói với anh ta nhiều lần rồi, đừng tiếp tục kiếm thêm chuyện cho anh nữa, không ngờ mới không bao lâu mà anh ta đã kiếm thêm chuyện quái quỷ gì tới cho mình rồi.
Không ngờ những lời hứa hẹn trước kia chỉ là đánh rắm?
Đối với bạn bè, sự trợ giúp cùng quan tâm của anh chỉ có giới hạn, dù sao cho tới bây giờ Châu Trạch vẫn không cho rằng bản thân mình có họ hàng gì với Lôi Phong.
Thế nhưng anh còn chưa gọi điện thoại.
Trên bàn trà đã xuất hiện một tấm thẻ ngân hàng, là người phụ nữ kia ném lên.
- Trong thẻ này có một trăm vạn, mật mã là 003003.
Tiến trình Châu Trạch gọi điện thoại hỏi tội Vương Kha bị đứt đoạn, Châu Trạch cảm thấy rất phẫn nộ, cô không nhìn thấy tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại sao?
Cô ném một tấm thẻ lên bàn trà, sau đó nói bên trong có một trăm vạn còn nói cả mật mã của tấm thẻ là có ý gì?
Cô không biết nữ bộc nhà tôi chỉ tùy tiện ném ra một hai món vật bồi táng là có thể kiếm được mấy trăm ngàn sao?
Cô không biết lão già lau sàn nhà tôi chỉ tùy tiện livestream bán một chút tiền âm phủ, nửa phút sau có thể thu được một đống tiền?
Cô không biết đầu bếp tôi mời tới cũng là người có hai mươi mấy căn hộ sao?
Châu Trạch để điện thoại di dộng xuống.
Đưa tay.
Cầm thẻ lên.
Aiz.
Bản thân mình vẫn là người quá tốt, quá coi trọng tình nghĩa bạn bè.
Bạn bè có chuyện đương nhiên bản thân mình vẫn phải giúp đỡ, đúng không?
- Đây chỉ là tiền đặt cọc.
Người phụ nữ bổ sung một câu.
Tay Châu Trạch run lên một cái.
Aiz, bị thương còn chưa khỏe hẳn, thân thể này vẫn có chút hư nhược, chỉ đưa tay tùy tiện cầm lấy một tấm thẻ nhỏ mà tay cũng run lên.
- Oanh Oanh, khách tới rồi sao không bưng cà phê lên? - Châu Trạch rất bất mãn quay về phía quầy bar hô lên.
- Đến đây!
Bạch Oanh Oanh lập tức bưng cà phê qua đây.
Người phụ nữ rất bình tĩnh mà nhìn Châu Trạch, cô ấy rất hưởng thụ loại cảm giác dùng tiền đập tới khiến người ta phải khuất phục này.
Cho dù là trên giường hay là dưới giường, cho dù là đàn ông hay là phụ nữ, chỉ cần có tiền bạc nơi tay mọi việc đều thuận lợi.
- Nói một chút tình huống của cô đi, chồng cô bao nhiêu tuổi rồi? - Châu Trạch hỏi.
- Năm nay ông ta chín mươi ba. - Người phụ nữ trả lời.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn chăm chú nhìn người phụ nữ thêm vài lần.
- Đúng vậy, đúng là tôi nhìn trúng tiền cùng di sản của ông ta mới lấy ông ta, sau đó tôi nói với ông ta rằng tình cảm của hai chúng tôi là chân ái, mà lão già kia cũng rất tưởng bở, tin ngay là thật.
Người phụ nữ vẫn bình tĩnh như trước, nói.
- Cám ơn cô đã thẳng thắn thành khẩn.
- Nếu tôi không thẳng thắn thành khẩn, anh cũng sẽ suy nghĩ theo chiều hướng đó thôi.
Người phụ nữ bưng ly cà phê lên uống một ngụm, sau đó khẽ nhíu mày.
- Không bỏ đường.
- Tôi không thích bỏ đường. - Châu Trạch nói.
Người phụ nữ để ly cà phê xuống: - Nói chung, lúc nào anh có thời gian thì hãy tới nhìn chồng tôi một chút xem sao, gần đây ông ta quá nghi thần nghi quỷ, khiến hai vợ chồng tôi không thể nào sống được cuộc sống của những cặp vợ chồng bình thường.
- Phốc...
Châu Trạch đang uống cà phê lập tức bị sặc.
Bạch Oanh Oanh cầm khăn tay cẩn thận giúp ông chủ lau miệng, sau đó thối lui.
- Thứ cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy hẳn cô nên hy vọng ông ta chết sớm một chút mới đúng.
- Ừm, vốn dĩ ông ta là ngời sắp chết, chỉ có thể nằm liệt trên giường ít khi có thể xuống giường, nhưng từ sau khi ông ta hô hào bản thân nhìn thấy quỷ xong, tinh thần của ông ta lại bắt đầu khá hơn trước kia rất nhiều.
Người phụ nữ có chút phát sầu mà tiếp tục nói:
- Cứ theo đà này, tôi sợ rằng ông ta không thể chết ngay được, cái tôi nói là cái chết tự nhiên.
- Tôi hiểu, sau đó thì sao? Dụng ý khiến cô muốn mời tôi là…?
- Giải quyết trạng thái hiện tại của ông ta đi, tôi không quan tâm rốt cuộc là ông ta bị bệnh thần kinh mà người già nua thường gặp phải hay thật sự có con quỷ nào đó đang quấn quít lấy ông ta, tôi chỉ muốn ông ta khôi phục bình thường, sau đó tiếp tục nằm ở trên giường an tĩnh chờ chết giống như trước kia.
- Được, tôi đồng ý, tôi sẽ tận lực chữa trị căn bệnh của chồng cô.
Khóe miệng của người phụ nữ hiện lên một nụ cười lạnh.
- Dối trá.
- Đúng rồi, chồng cô chưa từng nói người quấn quít lấy ông ta là ai sao?
- Ý của tôi là, rốt cuộc con quỷ quấn quít lấy ông ta có thân phận gì?
- Liệu có quen biết ông ta không?
- Vợ trước của ông ta, con của ông ta, con gái của ông ta, cháu trai của ông ta, cháu gái của ông ta, cùng với chắt trai ông ta, còn có chắt gái.
Người phụ nữ bắt đầu đếm trên đầu ngón tay.
- Rất nhiều rất nhiều người.
- Xin lỗi, bọn họ đều đã…?
- Năm năm trước, nguyên một gia tộc lớn bọn họ cử hành yến hội trên du thuyền, sau đó gặp phải sự cố, du thuyền bị chìm, trên thuyền không có một ai sống sót, cũng đồng nghĩa với ngày ấy ngoại trừ một mình ông ta lên bờ làm ăn nên thoát được, những người còn lại đều đã mất hết.
- À…
Châu Trạch nghe vậy, gật đầu.
Nếu là vậy, hẳn ông cụ kia đã bị vong hồn dây dưa hoặc cũng có thể là áp lực tâm lý quá lớn nên đã ảnh hưởng tới tinh thần của ông ta, cả hai khả năng này đều rất có thể.
- Vậy cô đã kết hôn với ông ta bao lâu rồi?
- Năm năm.
Người phụ nữ vẫn bình tĩnh mà trả lời như trước.
Châu Trạch không tiếp tục hỏi thăm thêm, trong lòng lại đang không ngừng suy nghĩ về tấm thẻ trong tay này.
Đây là một đầm nước đục, không, rất có thể là một hố phân.
Nếu bản thân mình đi qua rất có thể sẽ khiến mình bị ô uế, ít nhất cũng sẽ khiến cơ thể mình bốc lên mùi hôi.
- Tiền đặt cọc một trăm vạn, sau khi chuyện thành trả năm triệu. - Người phụ nữ nhìn Châu Trạch, ngón tay bóng loáng nhẹ nhàng chạm tới mu bàn tay của Châu Trạch.
Bạch Oanh Oanh đang nhìn bên cạnh lập tức chu miệng lên, người phụ nữ này đã lớn tuổi như vậy rồi còn đi dụ dỗ đàn ông!
Oanh Oanh chưa từng nghĩ tới, luận tuổi tác, tất cả người trong phòng đọc sách này kể cả lão đạo cộng gộp lại cũng không lớn bằng một mình cô ấy.
- Cộng thêm lời hứa, tôi sẽ lên giường ba lần với anh.
Người phụ nữ bổ sung thêm một câu.
Sắc mặt Bạch Oanh Oanh càng thêm khó coi.
Con mẹ nó!
Lòi mặt chuột ra rồi!
Châu Trạch rất bình tĩnh dịch chuyển tay mình ra khỏi tay người phụ nữ kia.
Nói:
- Xóa bỏ điều kiện sau, đổi thành 8 triệu, thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất