Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 174: Không bắt thôn quan không làm cán bộ!

Chương 174: Không bắt thôn quan không làm cán bộ!

Nếu chỉ có một mình người bạn già của mình trở về hoặc một đứa con trai con gái hay một đứa cháu trai cháu gái trở về, thì còn có thể tiếp nhận được, nhưng một đại gia đình này đồng thời trở về, đổi lại là bất kỳ người nào cũng phải sợ đến dựng tóc gáy.
Châu Trạch chống gậy đến gần bọn họ, càng đến gần Châu Trạch lại càng cảm giác rõ ràng một luồng khí lạnh như băng đang không ngừng kéo tới, trong không khí bốn phía dường như còn mang theo mùi nước biển mằn mặn.
Nghe nói bởi vì du thuyền gặp chuyện không may nên gia đình ông lão này mới táng thân ngoài biển khơi, mà rốt cuộc trong chuyện này có điều gì mờ ám hay không, Châu Trạch không rõ ràng lắm, cũng không muốn rõ ràng làm gì.
Bất kể thế nào, một nhà trước mắt này cũng có thể tính là một số công trạng không nhỏ, bản thân mình lại có thể dễ dàng lấy đi.
- Sùng sục...
- Sùng sục...
Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng nước.
Tiếng nước này truyền tới từ vị trí cổ đám người kia, từ người già lụm khụm tới một đứa trẻ nhỏ, nơi cổ của bọn họ đều đang phồng lên, giống hệt như một lũ ếch đang tức giận.
Ngay sau đó.
- Nôn...
Trong phòng khách, tất cả mọi người bắt đầu nôn mửa.
Nước biển vẩn đục còn mang theo bùn cát từ trong miệng bọn họ phun ra, thậm chí bên trong còn có một số con cá chết tôm chết!
Lúc trước căn phòng khách này chỉ ẩm ướt như mới bị lau bằng nước.
Mà bây giờ.
Nó lại giống như một thị trường hải sản, tản ra nồng nặc mùi hôi thối của hải sản, mùi vị này giống hệt như phòng dành cho mấy cặp đôi ở khách sạn mà không thay ga trải giường suốt một tháng.
Châu Trạch đưa tay che mũi, giơ chân lên, lại phát hiện chỉ mới chốc lát mà nước biển đã dâng tới vị trí mắt cá chân của mình rồi.
Trong phòng khách giống hệt như một bồn chứa nước, mà hơn hai mươi người này lại giống hệt như hơn hai mươi cái vòi nước được đặt ở bên cạnh bờ ao, đang không ngừng xả nước vào bên trong phòng khách.
Nước tụ mà không tán, chậm rãi bắt đầu dâng đầy phòng khách này.
Châu Trạch ngang nhiên xông qua, một tay đè xuống bả vai một người đàn ông trung niên, móng tay mọc ra trực tiếp đâm tới bả vai của đối phương.
- Xì xì xì...
Tiếng dầu rán truyền tới, trên người người đàn ông trung niên bắt đầu dâng lên khói đen nồng nặc, nhưng ông ta vẫn ngồi yên không nhúc nhích ở chỗ kia như trước, giống hệt như hoàn toàn mặc cho Châu Trạch thích làm gì thì làm vậy.
- Két......
Một tiếng vang thanh thúy truyền ra từ dưới chân Châu Trạch.
Sau đó.
Một dây lưng màu xanh quấn chặt lấy cánh tay Châu Trạch, Châu Trạch theo bản năng lui về phía sau, nhưng dây lưng này lại rất linh động, trực tiếp quấn tới.
Chờ khi một đầu của giây lưng này giương lên, cách hai mắt Châu Trạch một khoảng không quá một mét, nó lập tức yên tĩnh ngừng lại.
Thứ này nào phải đây lưng gì, rõ ràng là một con rắn biển toàn thân xanh lè.
Rắn biển phun lưỡi ra, sau khi nắm được một tư thế công kích tuyệt hảo thì nó lại ngừng lại, dường như hành động vừa rồi của nó chỉ vì muốn uy hiếp Châu Trạch một chút.
Nước biển chung quanh càng ngày càng nhiều hơn, dường như hơn hai mươi người kia có thể phun nước một cách liên miên bất tận, lúc này, mực nước trong phòng khách đã dâng tới eo của Châu Trạch.
Nước này là giả, nhưng cũng là thật.
Châu Trạch có thể lựa chọn thoát khỏi cảm giác này, sau đó lại lựa chọn rời đi, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với anh đang nhận thua, chủ động đi xuống khỏi lôi đài.
Không nói tới chuyện bản thân sẽ không lấy được phí dịch vụ, chỉ nói tới một nhà quỷ hồn trước mắt, bản thân mình sẽ chẳng thể biến bọn họ thành công trạng của mình được.
- Lạch cạch...
Bức họa được treo trên vách tường trong phòng khách kia cũng bị nước cuốn xuống, chậm rãi trôi tới bên cạnh Châu Trạch.
Lúc trước Châu Trạch vốn đã cảm thấy tượng thần này có chút kỳ quái, bởi vì trong những ngôi nhà bình thường nếu có treo hình phật cũng sẽ là hình phật Di Lặc, Quan Thế Âm hoặc thần tài là chính, thế nhưng rõ ràng vị thần bên trong bức họa trước mắt này không phải mấy vị thần quen thuộc kia.
Bên trong hình này là một người đàn ông có thân thể giống cá, nhưng lại có đôi tay giống con người, cưỡi song đầu long, nhất định là thần, nhưng nhà bình thường căn bản không hề treo ảnh của vị thần này, cũng có nghĩa vị thần này không phải xu hướng của mọi người.
Lúc này, dường như rắn biển đang từ từ co rút thân thể, trên cổ tay Châu Trạch cũng xuất hiện cảm giác bị kiềm chế, đây là cảnh cáo, cảnh cáo lần thứ hai.
Cảnh cáo Châu Trạch.
Chuyện này.
Anh không cần nhúng tay.
Bức họa kia chậm rãi vọt tới trước mặt Châu Trạch, va vào thân thể Châu Trạch.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, dùng sức suy nghĩ, rốt cục cũng anh nghĩ ra được người trong bức tranh này giống với thần thánh phương nào!
Cho nên, thật vẫn phải cảm ơn khoảng thời gian sau khi làm ông chủ tiệm sách của mình, mỗi ngày không có chuyện gì làm lại an vị trên ghế sa lon dưới tầng uống cà phê đọc sách, hơn nữa lại còn cố ý đọc mấy mẫu chuyện về mấy sự kiện kinh dị kỳ quái thời xưa.
Đây là... Hải thần!
Đối với người hiện đại, khi nhắc tới hải thần dường như suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu họ chính là mẹ tổ, hoặc là Poseidon, nhưng trên thực tế, trong hệ thống thần thoại Trung Quốc thật ra càng có một hải thần xưa cũ hơn nhiều.
Có một đoạn ghi chép thế này: - Trên hòn đảo Đông Hải có một vị thần, mặt người thân chim, trên tai đeo hai con rắn màu vàng, dưới chân giẫm lên hai con rắn màu vàng mà đi, tên của ông là Ngu Hạo. Hoàng đế sinh Ngu Hạo, Ngu Hạo sinh Ngu Kinh, Ngu Kinh ở Bắc Hải, Ngu Hạo ở Đông Hải, đều là hải thần.
Thật ra hải thần đã có từ thời xa xưa, lại liên tưởng một chút tới ông lão trên tầng lập nghiệp từ nghề buôn lậu trên biển, trong nhà có treo hình vị thần này cũng không phải điều khó hiểu.
Nhưng đây là ý gì?
Vong hồn của một đám họ hàng thân thuộc chết trên biển năm năm sau bỗng nhiên trở về báo thù?
Là ai dẫn bọn họ trở về?
Là ai cho phép bọn họ trở về?
Những người bị chết ở nơi hẻo lánh lại thêm đột ngột như vậy, thông thường vong hồn của bọn họ rất khó có thể trở về, cho nên người dân gian thường có phong tục nếu đã đốt tiền giấy thì không thể để sót, bởi hành vi đó đồng nghĩa với"gọi hồn", ý là để vong hồn mà bản thân mình đang cúng tế trở về, hưởng thụ cúng bái hương khói nhang đèn của hậu nhân.
Mà loại người chết trong biển này hoặc là tiến thẳng vào địa ngục, cho dù có thể lưu lại thành vong hồn cũng sẽ lâm vào kết cục chỉ có thể trầm luân ở đáy biển, hoặc là bay tới bay lui theo những chiếc thuyền qua lại vùng biển đó.
Hiện tại đám người trước mắt này vô cùng chỉnh tề, đồng thời trở về, lại còn có thể ngồi đoan đoan chính chính, tìm ông lão thăm viếng, không thể loại trừ khả năng sau lưng có người đang thôi động, tựa như có một phương nào đó ngầm đồng ý.
Có thể sao?
Lẽ nào.
Thật là hải thần nổi giận?
Anh gần như có thể khẳng định nguyên nhân dẫn tới cái chết của cả gia đình ông lão ngày ấy có điểm kỳ quặc, hơn nữa vào năm ấy ông lão lập tức cưới người phụ nữ này.
Nếu quả thật là đại thần một phương nào đó nổi giận, từ đó tạo nên việc khiển trách báo ứng.
Bản thân mình chỉ là một quỷ sai nho nhỏ.
Dường như thật sự không có tư cách đi ngăn cản, nhỉ?
Hơn nữa, mình lại vì"kiếm tiền" mà đối kháng với thần trên cả vùng biển rộng.
Có phải là hơi ngu dốt rồi không?
Châu Trạch ngẩng đầu, hẳn là người phụ nữ cùng ông lão kia đều đang ở trên tầng, đương nhiên người phụ nữ kia vẫn luôn hy vọng ông lão có thể chết nhanh một chút để cô ấy kế thừa di sản, mà mấy thứ như quỷ thần này tuyệt đối sẽ không bị camera chụp được.
- Ôi, người anh em, chúng ta cùng nhau thương lượng một chuyện, ông có thể khiến ông lão kia chết một cách tự nhiên một chút không?
- Sau đó, ông lão trên lầu kia tái giá, còn tôi đưa cô gái bên cạnh đi, được không?
Châu Trạch hướng về phía bức họa hỏi.
- Két!
Rắn biển bỗng nhiên nổi giận.
Trực tiếp giương nanh vuốt của mình cắn thẳng tới ngực của Châu Trạch.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại, anh vẫn luôn phòng bị con rắn này, lập tức dùng đầu ngón tay nắm lấy đuôi rắn, khiến đầu lưỡi của nó chỉ có thể ngừng lại ở vị trí cách ngực Châu Trạch mấy centimet.
- Ngay cả ngồi lại nói chuyện với nhau cũng không được sao? Không thể chừa lại một chút chỗ để thương lượng sao, đại ca.
Châu Trạch cười khổ nói.
Tuy rằng mình là quỷ sai, là cán bộ cấp thấp nhất ở âm ty, nhưng dầu gì mình cũng là cán bộ, đừng coi thường người ta như thế chứ lão đại.
- Xì xì xì xì...!
Rắn biển điên cuồng mà ưỡn ẹo thân thể.
- Bẹp một tiếng.
Thân rắn trực tiếp đứt gãy, đầu rắn bay đến nơi ngực Châu Trạch, lập tức cắn thân thể Châu Trạch.
Trong nháy mắt.
Châu Trạch cảm thấy dường như không phải thân thể mình bị thương, mà là sự quặn đau đến từ linh hồn, phảng phất như linh hồn mình bị răng nanh của rắn đâm ra hai cái lỗ vậy.
Mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, Châu Trạch nửa quỳ xuống, một tay chống đất để bản thân mình không bị rơi vào “nước” phía dưới.
- Hô... Hô...
Đầu rắn bị Châu Trạch tươi sống rút ra.
Móng tay màu đen trực tiếp bóp nát đầu con rắn này.
- Không nói lý sao...
Châu Trạch tự lẩm bẩm, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm.
Sau đó, anh chậm rãi ngẩng đầu, ở chỗ sâu trong đôi mắt có ánh sáng màu đen đang lưu chuyển.
- Ngược lại tao cũng muốn nhìn một chút xem, con mẹ nó rốt cuộc mày có thể từ trên biển chạy đến đất liền trang bức hay không!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất