Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 175: Sự phẫn nộ của Hải thần!

Chương 175: Sự phẫn nộ của Hải thần!

- Tôi nói này em gái, ông chủ của các cô còn kiêm chức gì đó nữa đúng không, có phải là đạo sĩ hay là hòa thượng gì đó không?
Chỗ sân thượng, người phụ nữ kia lấy một điếu thuốc ra lặng lẽ hút, khi cô ấy ở nhà, dưới sự theo dõi của camera giám sát đương nhiên là không thể hút thuốc được, sẽ phải cố gắng giữ vững hình tượng hiền huệ của mợ chủ một gia đình giàu có.
Thế nhưng không biết vì sao, vào lúc này, cô ấy lại cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, muốn dựa vào khói thuốc để ổn định lại tâm tình của mình một chút.
- Cô nói ngược rồi, mở cửa tiệm mới là kiêm chức. - Bạch Oanh Oanh đáp.
- A, thật thú vị.
Người phụ nữ đưa tay sửa sang lại búi tóc giúp Bạch Oanh Oanh, ôn nhu nói:
- Anh ta đã tẩy não cô rồi sao, sao các người lại sùng bái anh ta như vậy?
Bạch Oanh Oanh đưa mắt nhìn người phụ nữ như nhìn một kẻ đần độn.
Người phụ nữ lắc đầu, cô ấy vốn không tin nhưng mọi chuyện cũng giống lời cô ấy đã nói, nếu anh ta đã là người do Vương Kha đề cử, cô ấy nguyện ý tốn mấy triệu để liều thử một lần.
Lão già co rúc ở cửa gian phòng, vừa nhìn thấy vợ của mình cùng Bạch Oanh Oanh lập tức vẫy tay hô lên:
- Đến đây, mau mau đến đây, bọn họ sẽ đến, bọn họ sắp tới, thật sự sắp tới!
Người phụ nữ không để ý tới ông chồng của mình, tiếp tục hút thuốc lá.
Bạch Oanh Oanh càng không đáp lời ông ta, cô ấy đang lo lắng cho ông chủ ở phía dưới, không biết có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra hay không.
Ông chủ mới mở chế độ vô song ở Diêm Thành, hiện tại tình trạng cơ thể của anh ấy rất kém, cũng giống hệt như thời gian skill cooldown còn chưa qua, đương nhiên hệ số nguy hiểm cũng sẽ tăng cao hơn.
- Rầm!
Cửa phòng khách dưới tầng bị đẩy ra.
Châu Trạch một thân mồ hôi lạnh từ bên trong lăn ra ngoài, cả người anh ướt nhẹp giống hệt như bị mồ hôi lạnh làm ướt.
- Vù vù vù hô…
Châu Trạch đang nằm dưới đất cố sức hô hấp từng ngụm lớn, dường như đối với anh không khí là một thứ rất quý giá, vô cùng quý giá.
- Ông chủ!
Bạch Oanh Oanh đang ở trên ban công thấy vậy lập tức vội vã hô lên.
Châu Trạch lảo đảo đứng dậy, nhặt lấy quải trượng rớt bên cạnh mình khoát khoát tay với người bên trên, ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh đừng xuống đây, sau đó lại đi vào phòng khách.
Đại khái mười phút sau.
Châu Trạch lần thứ hai lăn bay ra, lần này, Châu Trạch nằm suốt năm phút đồng hồ mới có thể chậm rãi gắng gượng, lần thứ hai chống gậy đứng lên, thân thể Châu Trạch có vẻ hơi lung la lung lay.
- Ông chủ.
Bạch Oanh Oanh lại hô lên.
- Đừng xuống đây, bảo vệ bọn họ cho tốt, tôi cũng không tin cường long không thể áp địa đầu xà!
Châu Trạch tiếp tục đi vào bên trong.
Người phụ nữ phun ra một vòng khói, nói: - Diễn thật chân thật.
Hiển nhiên, cô ấy cảm thấy Châu Trạch chỉ đang diễn trò, giống hệt như đám đạo sĩ chuyện diễn trò kia, làm như vậy đơn giản là vì muốn lấy lòng khán giả sau đó thu được tiền lời.
- Ách.
Người phụ nữ nói không ra lời.
Bởi vì tay Bạch Oanh Oanh trực tiếp bóp lấy cổ của cô ấy.
Hai chân cô ấy đã cách mặt đất, không ngờ một cô gái trông chỉ giống học sinh cấp ba lại khỏe tới mức chỉ dùng một tay đã có thể dễ dàng giơ mình lên.
- Đây không phải diễn kịch.
Bạch Oanh Oanh rất nghiêm túc nói:
- Nếu như ông chủ của tôi thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, yên tâm, nhất định tôi sẽ giận chó đánh mèo đến trên người của cô.
- Anh… chính anh ta vì tiền nên mới tới đây. - Người phụ nữ khó khăn phản bác.
- Cô là người phụ nữ, lẽ nào cô không biết một đạo lý sao? - Bạch Oanh Oanh hỏi ngược lại.
- Đạo lý gì?
- Đó chính là chớ giảng đạo lý với phụ nữ.
Châu Trạch lần thứ hai đi vào phòng khách, lúc này, trong phòng khách cơ bản đã bị nước thấm đầy, toàn bộ phòng khách chỉ có nước với nước, nhưng hai mươi mấy người kia còn đang ở bên trong không ngừng hộc nước ra.
Quả nhiên là vô cùng vô tận, hải lượng thứ thiệt.
Mà con rắn biển bị Châu Trạch đánh vỡ đầu từ trước kia hiện tại lại biến thành một con thủy mãng, thân người tráng kiện như thùng gỗ đang không ngừng bơi qua bơi lại trong nước, mang tới một loại áp lực bàng bạc.
Chẳng qua nếu nhìn kỹ vào cơ thể nó sẽ thấy, trên người con trăn lớn này đã bị thương tới máu thịt be bét, rất nhiều nơi đã bị tróc hết lân phiến, hiển nhiên trong quá trình đối đầu với Châu Trạch, nó cũng đã bị thương nghiêm trọng.
- Tê tê tê…
Thủy mãng lần thứ hai lao đến.
Châu Trạch ngẩng đầu, cắn răng, vươn hai tay ra, móng tay trên đầu ngón tay lần thứ hai xuất hiện vết máu, hiển nhiên nó đã đạt tới cực hạn gần như không thể chịu nổi gánh nặng nữa.
Thân thể anh đã bị tiêu hao vì trận đánh ở Diêm Thành kia, hiện tại thật sự có chút suy yếu.
Nếu là bản thân mình ở thời kỳ toàn thịnh, Châu Trạch cho rằng bản thân mình sẽ không chật vật như thế.
Đây chỉ là một đầu rắn biển, cho dù nó có mang danh nghĩa hải thần thì cũng chỉ là một con rắn biển, nếu một đấu một, bản thân mình không đến mức phải sợ hãi.
Vấn đề Châu Trạch lo lắng thật sự là nếu như trên thế giới này có mấy vị thần như hải thần tồn tại, liệu hành động ngày hôm nay của mình có thể chọc giận đối phương hay không.
Đương nhiên, thật ra đối phương cũng không cho mình có cơ hội lựa chọn.
Châu Trạch muốn nhận thua, muốn lui về phía sau, có thể không đánh thì tốt nhất là không đánh, râu hùm này có thể không sờ thì sẽ không sờ, nhưng thái độ của đối phương quá thô bạo, căn bản không cho mình một cái bậc thang nào để đi xuống.
Ông chủ Châu là người yêu tiền, cũng là người thích thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng ông chủ Châu lại càng yêu mệnh của mình hơn.
- Xì xì.
Thân thể của thủy mãng lần thứ hai đánh tới trên người Châu Trạch, cả người Châu Trạch té ngã trên đất, sắc mặt tái nhợt, nhưng móng tay của Châu Trạch lại thuận thế đâm vào trong cơ thể thủy mãng, lấy ra một viên sáng màu đỏ, trong nháy mắt bóp nát nó!
Kế tiếp, thủy mãng cùng Châu Trạch lập tức cùng nhau nằm trên mặt đất, đồng thời nhìn chằm chằm đối phương.
Thủy mãng đã muốn bật dậy nhiều lần nhưng lại không thể thành công, Châu Trạch cũng muốn đứng lên, nhưng lại không đứng nổi.
Một người một rắn mắt lớn trừng mắt nhỏ, thua người không thua trận, trừng nhau.
- Mày không thấy phiền lụy sao? - Châu Trạch nói.
Thủy mãng không trả lời anh, chỉ nhìn chằm chặp Châu Trạch.
- Thật sự là hải thần sai mày tới đây sao? - Châu Trạch tiếp tục hỏi.
Thủy mãng vẫn không đáp lại tiếng nào.
Châu Trạch hít sâu một hơi, nếu là con người thì còn có thể nói chuyện một chút, nhưng cùng một đầu súc sinh.
Làm sao có thể nói chuyện được?
Dường như nó hiểu rõ suy nghĩ của Châu Trạch, thủy mãng này bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ phẫn nộ nhìn chằm chằm Châu Trạch.
A.
Giống Hầu Tử kia.
Có thể trực tiếp cảm ứng được tâm tư của người đối diện sao?
- Ông!
Thủy mãng bắt đầu run run, trong lúc nhất thời thân thể của nó bắt đầu sụp đổ, nhưng theo thân thể dần bị phá nát của nó, lại bắt đầu hiện ra một đống rắn nhỏ dài hẹp lớn chừng ngón tay.
Đám rắn nhỏ rậm rạp chằng chịt này bắt đầu xông về phía Châu Trạch như phô thiên cái địa!
- Cút!
Hai tay Châu Trạch chống đất mạnh mẽ ngẩng đầu, móng tay trên mười ngón tay trực tiếp đâm vào trong sàn nhà, từng luồng khí đen bị nghiền ép xuất hiện tạo thành một vòng tròn bao bọc chính mình vào bên trong, mà những con rắn nhỏ vừa va chạm với luồng khí đen này lập tức sẽ bị chôn vùi.
Một người một rắn bắt đầu giằng co, dường như còn phải giằng co một thời gian nữa, song phương đều là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ.
Mà vào đúng lúc này, hơn hai mươi người vẫn một mực làm vòi nước lúc trước đều đồng loạt ngậm miệng lại, sau đó bọn họ bắt đầu chậm rãi đứng lên.
Bọn họ không đi về phía Châu Trạch, cũng không đi về phía thủy mãng mà là đứng xếp hàng, giống hệt như học sinh tiểu học tan học vào buổi tối, bắt đầu đi thẳng về phía cầu thang.
Bọn họ.
Muốn đi lên rồi!
Châu Trạch không rõ nguyên nhân, là vì mình đến kích thích bọn họ hành động hay là vì bản thân mình tới thật đúng lúc?
- Tê tê tê.
Một con rắn nhỏ không sợ chết lại có thể xuyên thấu qua lớp khí đen của Châu Trạch, thân thể nó chúi xuống, sau đó băng một tiếng trực tiếp chui về phía lỗ tai của Châu Trạch.
Châu Trạch cảm thấy trong lỗ tai mình có một thứ trơn nhẵn, món đồ ấy đang dùng sức chui vào phía bên trong.
Nhưng bốn phía lại càng có nhiều rắn nhỏ hơn, Châu Trạch không dám rút tay mình ra khỏi sàn nhà, nếu không bản thân mình sẽ được thể nghiệm cảm giác khi ở trong"Xà Quật", có người nói quân vương tàn bạo thời cổ đại rất thích chơi trò xà quật ấy, ném người phải thụ hình vào trong ổ rắn.
Thế nhưng cảm giác chán ghét truyền từ phía lỗ tai kia thực sự quá rõ ràng, nếu mình không ngăn cản có trời mới biết rốt cuộc vật kia sẽ có thể chui đến nơi nào.
Thông Thành có hội chùa truyền thống, Châu Trạch nhớ kỹ khi còn bé cô nhi viện cũng thường tổ chức đưa mọi người đi hội chùa mua đồ, lúc ấy trong hội chùa có một cái rạp, hai đồng một tấm vé, bên trong rạp có một người phụ nữ nằm sau màn, mà bên cạnh người phụ nữ ấy lại có rất nhiều rắn nhỏ.
Người phụ nữ ấy sẽ biểu diễn tiết mục cho những người đã mua vé xem, tiết mục của cô ta chính là nắm lấy một con rắn nhỏ sau đó từ từ nhét nó vào lỗ mũi của mình, rồi tiếp đó con rắn nhỏ sẽ từ từ chui từ trong miệng cô ta ra.
Lúc đó với tư cách là một trong những người đứng xem, Châu Trạch cũng cảm thấy rất kinh ngạc nhưng lại không muốn thử thể nghiệm bao giờ.
Nhưng hiện tại Châu Trạch lại chẳng có biện pháp nào khác, anh không mang theo sách Âm Dương bên người, bởi vì món đồ kia vừa gặp phải người sắp chết sẽ lập tức run rẩy không ngừng khiến anh tâm phiền ý loạn.
Đúng rồi.
Mình còn có một chiếc nhẫn thanh đồng, nhưng rốt cuộc chiếc nhẫn kia có ích lợi gì bản thân mình còn chưa rõ ràng lắm, nhẫn thì mình có mang theo bên người đây, nhưng ngộ nhỡ sau khi mình đeo nó lên lại bị nó chơi chết thì thật đúng là không còn chỗ để khóc.
Hít sâu, hít sâu, càng không ngừng hít sâu.
Thứ đồ vật trơn nhẵn trong lỗ tai kia còn đang không ngừng tiến sau vào bên trong, nhột tới khó nhịn.
Châu Trạch chỉ có thể theo bản năng nghiêng mặt của mình lại, dùng vai và cánh tay đè ép lỗ tai mình, với hy vọng có thể khiến món đồ kia chui ra.
Lúc này, Châu Trạch bỗng nhiên nghĩ tới trong túi áo phía bên trái của mình hình như còn có hai tờ chứng nhận quỷ sai.
Đánh bạc!
Hai tay Châu Trạch rút ra khỏi sàn nhà, nhanh chóng tay lấy chứng nhận quỷ sai ra, thừa dịp bầy rắn bốn phía còn chưa nhanh chóng tuôn về phía trước, Châu Trạch dùng móng tay trên cả hai bàn tay mình hung hăng dùng sức ma sát trên giấy chứng nhận quỷ sai, mà trên chứng nhận quỷ sai lại càng không ngừng bốc lên khói xanh, sau đó tờ giấy chứng nhận này bắt đầu rạn nứt, hiển nhiên là đã bị phế bỏ.
Nhưng khói xanh vẫn còn đang bốc lên, giống hệt như một cây diêm bị thiêu cháy.
- Bốp !
Châu Trạch ném thẳng tờ chứng nhận quỷ sai này ra bên ngoài phòng.
Trong nháy mắt vô số con rắn nhỏ bỏ mặc Châu Trạch đánh về phía chứng nhận quỷ sai ở phía ngoài kia.
Dường như bởi vì bầy rắn do thủy mãng phân hoá ra quá nhiều, cũng quá nhỏ, dẫn đến chỉ số thông minh của mỗi một cá thể đều trở nên nhỏ bé, Châu Trạch cảm thấy bản thân mình giống như đang chơi trò ném đĩa với bầy chó.
Ngay cả một gia đình đang đi lên tầng kia cũng như phát điên lao xuống tầng, chạy tới bên ngoài phòng khách lao vào trong bầy rắn, hiển nhiên mùi thơm lạ lùng do giấy chứng nhận quỷ sai thiêu đốt tản ra có lực hấp dẫn vô cùng lớn đối với mấy thứ quỷ vật này!
Châu Trạch lập tức không dám thả lỏng hay dừng lại nghỉ ngơi, trực tiếp duỗi tay nắm lấy thứ trông giống bức họa kia, không chút do dự dùng móng tay xé rách nó ra.
- Roẹt.
Một tiếng vang thanh thúy.
Bức họa bị xé rách, đám rắn nhỏ trong phòng cùng bên ngoài gian nhà bắt đầu chậm rãi bốc hơi hết, mà đám người một nhà kia cũng đang từ từ bị hòa tan.
- Rầm !
Một trận âm phong thổi qua, cửa phòng khách bị đóng lại.
Rốt cục.
Tất cả cũng bình tĩnh lại.
- Vù vù vù hô.
Châu Trạch quỳ rạp trên mặt đất.
Mệt mỏi quá.
Cả người đều hư thoát.
Chẳng qua.
Hiện tại xem ra.
Hình như hải thần cũng chẳng có gì ghê gớm nhỉ.
Trong lúc nhất thời ông chủ Châu cảm thấy vô cùng thành tựu, cảm thấy bản thân mình giỏi giang vô cùng.
- Đùng !
- Đùng !
Bên ngoài hình như có gió nổi lên.
Gió không ngừng đánh thẳng vào khuông cửa.
Ngay từ đầu, Châu Trạch còn không coi đây là chuyện lớn gì, nhưng dần dần Châu Trạch phát hiện mọi thứ không được bình thường, không ngờ vùng đất này đang không ngừng đung đưa xiêu vẹo.
Châu Trạch dùng hết một chút sức lực cuối cùng chống tường đứng lên, lảo đảo đi tới bên cạnh cửa.
Đưa tay.
Đẩy cửa phòng khách ra.
Bên ngoài.
Thình lình.
Xuất hiện một vùng đại dương rộng mênh mông!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất