Phòng Đọc Sách Đêm Khuya

Chương 176: Thờ cúng lễ bái trong biển!

Chương 176: Thờ cúng lễ bái trong biển!

Biển rộng, biển rộng, tất cả đều là nước...
Châu Trạch dựa vào khung cửa nhìn sóng nước cuộn trào mạnh liệt phía bên ngoài, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng có chút đau đầu, trong lòng hiện lên cảm giác vô lực như sau khi song phương chém giết nhau, mình may mắn còn sống đứng lên từ trong đống thi thể, kết quả lại phát hiện trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một đám kỵ binh của quân địch.
Phảng phất như tất cả nỗ lực phía trước đều chỉ là một trò cười, là một trò khôi hài, chẳng có một chút ý nghĩa nào.
- Ông chủ! Anh mau lên đây đi ông chủ!
Lúc này Bạch Oanh Oanh đang ở phía trên bỗng nhiên hô lên, dường như bản thân cô ấy gặp phải tình huống khẩn cấp.
Châu Trạch ngẩng đầu nhìn nhìn phía trên, sau đó lại thử vươn tay mình ra, xúc cảm lạnh như băng, phá lệ chân thực.
Thật ra trong lòng mọi người đều biết, tất cả những hình ảnh trước mắt đều là giả, đây nhất định là giả dối.
Cũng không phải Long vương trong truyền thuyết thần thoại dìm nước Trần Đường Quan bức tử Na Tra, Châu Trạch không cho rằng hải thần kia thực sự sẽ dâng nước làm ngập Thông Thành, chỉ vì muốn gây phiền phức cho một quỷ sai như mình.
Thứ nhất là đoán chừng đối phương không có thần thông khoa trương như vậy.
Thứ hai là cho dù đối phương thật sự có thần thông ấy, cũng không dám làm như thế.
Nước biển là giả, nhưng vấn đề là nó có thể lừa gạt tất cả cảm quan của con người, có thể khiến con người cho rằng tất cả cảm giác xung quanh mình đều là thật.
Đây có thể coi là một loại thôi miên, nhưng đã vượt ra khỏi phạm trù thôi miên, quỷ mị bình thường vẫn hay dùng loại thủ đoạn này đi dụ dỗ giết người, nhưng nếu là vị này đích thân ra tay thì thủ đoạn ấy sẽ càng kinh khủng hơn.
Châu Trạch tin tưởng cho dù hiện tại mình có dùng một tấm ván gỗ làm tàu để ra ngoài, đoán chừng tên hải thần này còn có thể khiến mình trôi nổi lênh đênh trên mặt biển suốt mười ngày nửa tháng không chút biến hóa nào, mà hiển nhiên đối phương sẽ khiến mình chết khát hoặc chết đói, cũng có thể là chết đuối.
Vịn vách tường, Châu Trạch chậm rãi đi lên bậc thang, vừa rồi Bạch Oanh Oanh đang gọi anh.
Khi Châu Trạch khó khăn đi lên cầu thang tầng hai, anh lại phát hiện mình chỗ đứng không phải tầng hai của căn phòng, mà là trên boong thuyền của một du thuyền.
- Ông chủ, hình ảnh nơi này đã đổi khác rồi.
Bạch Oanh Oanh đứng trên boong thuyền quay về phía Châu Trạch, hô lên.
- Ông lão cùng người phụ nữ kia đâu? - Châu Trạch hỏi.
Lúc trước Bạch Oanh Oanh được anh sắp xếp lên tầng hai bảo vệ ông lão cùng người phụ nữ kia, kết quả hiện tại chỉ còn lại một mình Bạch Oanh Oanh.
Sau đó, Châu Trạch theo bản năng đi về cái ghế ở gần đó ngồi xuống, thở dài một hơi nhẹ nhõm, trên đỉnh đầu của mình còn có một cái dù che, bên cạnh còn có đồ uống.
Châu Trạch thật sự cảm thấy hơi mệt, cỗ thân thể này đã bị bản thân mình luân phiên lăn qua lăn lại, hiện tại còn chưa tới mức mệt rã rời đã là may mắn lớn lao lắm rồi. Giờ khắc này bản thân mình đã lâm vào tình huống chỉ cần nhúc nhích một chút đã có thể khiến các khớp xương trên cơ thể đồng loạt tạo phản, đau nhức vô cùng.
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, vừa rồi tôi mới chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, sau đó lập tức phát hiện bản thân mình đã lên đến du thuyền này rồi.
Bạch Oanh Oanh ngắm nhìn bốn phía, tiếp tục nói:
- Mặc dù tôi biết tất cả những hình ảnh này chỉ là giả, cũng xấp xỉ với thủ thuật che mắt trước đây phu nhân nhà tôi hay dùng, nhưng nó thật sự quá mức chân thật, ngay cả vị mặn trong không khí cũng vô cùng chân thật.
Châu Trạch gật đầu, bưng cái ly bên cạnh lên tự rót cho mình một ít nước, sau khi uống hai ngụm mới nói:
- Nếu tôi không đoán sai, hẳn cái du thuyền này chính là cái du thuyền đã xảy ra chuyện năm năm trước, cô đi tìm một chút xem, có phải ở đây còn có gia đình kia không. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Nếu tìm được thì phải làm sao bây giờ?
- Tôi cũng không biết, tôi cũng không giỏi thủ thuật che mắt.
Châu Trạch đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, nhập gia tùy tục đi, vị đại gia hải thần kia đã không muốn bỏ qua thì mình chỉ có thể chờ đợi cùng đáp lại, dù sao thể lượng của song phương vốn đã không cùng cấp bậc.
Thật ra, cho tới tận bây giờ Châu Trạch vẫn cảm thấy bản thân bị gác trên lửa nướng, nguyên nhân quan trọng vẫn là vì vị hải thần kia đứng ở vị trí quá cao, khinh thường chuyện đứng ra tâm sự với mình, đương nhiên lão ta lại càng không muốn đứng ra đàm phán điều kiện với mình.
Bạch Oanh Oanh nghe lời xoay người đi lên tầng tìm kiếm, du thuyền này có ba tầng, trung gian boong tàu là một tầng, tầng trên chính là khoang thuyền, rất nhanh Bạch Oanh Oanh đã đi từ phía trên xuống, nói:
- Phía trên không có ai cả.
- Vậy thì lại đi xuống phía dưới xem một chút.
Bạch Oanh Oanh lại đi xuống phía dưới nhìn một chút, trước khi Châu Trạch đi lên, phía dưới vẫn là phòng khách như khi hai người mới bước vào. Nhưng khi Bạch Oanh Oanh đi xuống thì tầng dưới đã trở thành một khoang thuyền.
- Ông chủ, phía dưới cũng không có người. - Bạch Oanh Oanh kiểm tra xong đi lên hô lên.
- Không có ai?
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy hơi khó tin.
- Đúng vậy, tôi đã đi xem từng căn phòng phía dưới rồi, chắc chắn là không có ai, thậm chí ngay cả một thuyền viên cũng không có, bản thân chiếc du thuyền này trống rỗng trôi nổi trên mặt biển.
- Không nên như vậy mới đúng.
Châu Trạch tự lẩm bẩm.
Những người ở vị trí tương đối cao kia thường thích chơi trò xiếc nhân quả tuần hoàn, bởi vì trò chơi này trông có vẻ hơi bị trang bức, cũng giống như Bồ Đề lão tổ gõ ba cái lên gáy Tôn hầu tử vậy.
Trước đây khi nhìn thấy nước biển, lại nhìn thấy du thuyền, Châu Trạch cảm thấy hẳn hải thần lão gia muốn bọn họ nhìn rõ, rốt cục một màn năm năm trước đã phát sinh như thế nào.
Hoặc có lẽ là hải thần lão gia muốn vừa nghiêm phạt bản thân mình vừa diễn một màn đoan chính đứng đắn, diễn tới ngươi chịu phục mới thôi, mà đám người bên cạnh chỉ có thể vỗ tay hô lên:
- A!
- Thì ra là thế.
- Quả là thế.
- Lại có thể như thế.
- 666666666!
Nhưng hiện tại tên hải thần này chỉ tạo ra một vùng biển rộng, sau đó lại tạo ra một cái du thuyền, trừ mình cùng Bạch Oanh Oanh ra thì không còn vai diễn nào khác nữa?
Cái kịch bản này phải tiếp tục tiến hành thế nào đây?
Chẳng lẽ hải thần lão gia không đủ sức, cho nên chỉ mới tạo ra được phân nửa diễn viên lập tức ngừng lại?
- Lại kiểm tra một lần nữa, nhìn xem có thể tìm thấy thứ gì khác không.
Châu Trạch chỉ có thể cắn răng đứng lên, tạm thời đi xuống lầu dưới, mà Bạch Oanh Oanh thì lại lên tầng trên kiểm tra một lần nữa.
Ngàn vạn lần không nên là không đủ sức lực nên chỉ có thể làm ra một bán thành phẩm đấy nhé.
Châu Trạch chỉ có thể thầm hô một câu trong lòng, bởi vì nếu người ta dựng được sân khấu, sau đó hải thần lão gia lại diễn một màn trước mặt một quỷ sai như mình, vậy tình huống xấu nhất chính là hải thần thành công, khiến mình bị vả mặt, sau đó người đáng chết thì phải đi chết, mình không thể cứu người được mà phần tiền còn lại cũng bặt vô âm tín, sau đó cũng có thể là ai về nhà nấy, mỗi bên tự tìm mẹ của mình.
Nhưng nếu chỉ là một bán thành phẩm như vậy, kịch bản này nên diễn tiếp như thế nào đây?
Mình và Bạch Oanh Oanh cứ lúng túng đứng ở chỗ này mãi như vậy?
Có trời mới biết cái ảo cảnh này có thể tồn tại liên tục trong thời gian bao lâu, mà đối với phương diện này bản thân mình lại là dốt đặc cán mai, Bạch Oanh Oanh có thể hiểu một chút nhưng cũng chỉ là một nửa thùng nước, chẳng lẽ bản thân mình lại chờ ở đây năm sáu chục năm, chờ tới khi Bạch Oanh Oanh tu luyện tới mức trâu bò hơn một chút, hoặc là mình lại tiến hóa thêm một bậc nữa mới có thể đi ra?
Trong khoảng thời gian này, không có nước ô mai chua thì cũng thôi đi, ngay cả cơm cũng không có, sợ rằng cái thân thể này của anh không thể cầm cự không ăn không uống lâu như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Châu Trạch còn cố ý rướn đầu nhìn về phía mặt biển bên ngoài cửa sổ của con tàu.
Có cá hay không nhỉ?
Nếu có cá, bản thân mình còn có thể dựa vào chuyện ăn cá mà sống.
Nhưng vừa nhìn một cái, Châu Trạch thình lình phát hiện ở vị trí mặt nước bên cạnh thân thuyền có một đoàn gì đó màu đen chiếm cứ, giống hệt như rong rêu, đang không ngừng phiêu đãng theo sóng biển, nhưng vẫn không rời khỏi vị trí boong tàu.
Châu Trạch cúi người theo bản năng, duỗi quải trượng của mình ra muốn chọc vào trong nước nhưng không thành công, trái lại thiếu chút nữa khiến mình rơi luôn vào trong biển.
Lấy trạng thái thân thể như ông cụ bảy tám chục tuổi của mình lúc này, nếu thật sự rơi xuống biển chỉ còn một con đường chết, thậm chí ngay cả việc vùng vẫy giãy chết vài cái cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
- Oanh Oanh.
Châu Trạch hướng về phía trên hô lên.
- Bạch bạch bạch... ...
Bạch Oanh Oanh rất nhanh chạy xuống dưới.
- Ông chủ, làm sao vậy?
- Cô xuống nước nhìn xem đây là vật gì. - Châu Trạch chỉ chỉ phía dưới nói.
Bạch Oanh Oanh thăm dò cúi đầu nhìn xem, cũng chú ý tới một đoàn rong rêu màu đen kia, sau đó mới thả người nhảy xuống.
Tư thế ưu mỹ.
Động tác tiêu chuẩn.
Bọt nước rất nhỏ.
Sau khi rơi xuống nước, Bạch Oanh Oanh nương theo quán tính tiếp tục lặn xuống dưới, mà Châu Trạch thì ở lại phía trên chờ đợi.
Đại khái chừng nửa phút đồng hồ sau Bạch Oanh Oanh nổi lên mặt nước, lúc này, toàn thân nữ cương thi ướt nhẹp, hơn nữa ngay cả màu da cũng trở nên hơi trắng bợt, Châu Trạch không cho rằng bởi vì nhiệt độ của nước biển quá thấp khiến Bạch Oanh Oanh bị đông lạnh.
Cương thi sợ lạnh sao?
Có thể sao?
- Đó là vật gì vậy? - Châu Trạch hỏi.
- Ông chủ, bọn họ... ... Bọn họ... ... ...
- Nói nhanh một chút. - Châu Trạch thúc giục.
Chuyện này có liên quan đến chuyện bản thân mình và Bạch Oanh Oanh có thể rời khỏi cái địa phương đáng chết này hay không.
- Bọn họ đều ở phía dưới này, ông chủ, tất cả người trong nhà kia đều ở phía dưới.
Bạch Oanh Oanh chỉ chỉ vào đáy nước.
- Đều ở phía dưới? - Châu Trạch hơi kinh ngạc, đồng thời dường như anh đã nghĩ tới điều gì đó, lập tức đưa tay chỉ rong rêu màu đen phía dưới, nói: - Đây là tóc sao?
- Đúng vậy, là tóc. - Bạch Oanh Oanh nói rất chắc chắn.
- Bọn họ đều chết đuối à?
- Ách... ...
Bạch Oanh Oanh lộ ra vẻ mặt rất ngốc manh, có chút bối rối, có chút khó khăn, cũng có chút không biết nên đáp lại như thế nào.
Nếu như không phải khoảng cách quá xa mà độ dài của quải trượng mình đang cầm lại quá ngắn, Châu Trạch thật sự ước gì lúc này bản thân mình có thể giơ quải trượng lên gõ đầu cô ấy một cái, tới lúc này rồi mà cô còn ngâm dưới nước, rõ ràng còn giả đáng yêu?
- Ông chủ, ông nhảy xuống tự xem đi, thật sự là rất khó miêu tả. - Bạch Oanh Oanh dứt khoát nói thẳng.
- ... ... - Châu Trạch.
Nếu tôi có thể nhảy đi xuống thì sao vừa rồi tôi không trực tiếp nhảy xuống luôn đi, còn phải gọi cô đến làm gì?
- Ông chủ, anh xuống đây đi, tôi có thể đỡ anh được. - Bạch Oanh Oanh dang hai cánh tay ra. - Vật phía dưới này thật sự phải đích thân anh xuống xem mới có thể hiểu được.
Châu Trạch do dự một chút, dứt khoát bỏ quải trượng lại, sau đó xoay người thực sự nhảy xuống boong tàu.
Phù phù một tiếng.
Sau đó, Châu Trạch bị Bạch Oanh Oanh ôm lấy.
- Ông chủ, anh hít một hơi thật sâu đi, tôi dẫn theo anh lặn xuống, nếu như anh khó thở thì hãy véo ngực của tôi một cái.
- ... ... - Châu Trạch.
Ngay sau đó, Bạch Oanh Oanh có thể cảm nhận được Châu Trạch thật sự hít sâu một hơi, vì thế cô ấy lập tức trực tiếp dẫn theo Châu Trạch lặn xuống, tố chất thân thể của cô ấy rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả vận động viên bơi lội quốc gia, cho nên dù có ôm theo gánh nặng như Châu Trạch, thế nhưng ở dưới nước cô vẫn có thể lui tới tự nhiên như trước.
Chờ sau khi tiến vào mặt nước.
Thứ Châu Trạch nhìn thấy đầu tiên chính là một cái lồng sắt lớn tựa như đã bị đóng đinh vào một bên thuyền.
Mà bên trong lồng sắt này còn có một cái bàn thờ rất lớn đã được cố định, trên bàn thờ còn có bài vị tượng thần, rõ ràng chính là vị thuỷ thần lão gia kia, thậm chí ngay cả cống phẩm phía trên cũng bị cố định ở nơi này, vẫn duy trì trạng thái bất động trong nước giống hệt như cái lồng sắt lớn kia.
Đồng thời.
Ở trong lồng sắt.
Hơn hai mươi người.
Nam nữ già trẻ.
Không ngừng theo dao động của dòng chảy dưới nước mà lắc lư.
Một ít người ở phía dưới.
Một ít người ở chính giữa.
Có một người phụ nữ chỉ chừng hai mươi tuổi, đây là người đáng thương nhất.
Đầu của cô ấy bị kẹt ở vị trí cái khe trên cùng của lồng sắt, ngoài ý muốn bị cố định lại.
Sau đó tóc của cô ấy trôi nổi tới phía trên mặt nước.
Ở phía trên mặt nước.
Phiêu phù.
Phiêu phù... ...


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất