Phong Lưu Tam Quốc

Chương 230: Lữ Bố thì sao?(hạ)

Người đó lớn tiếng nói:

- Chúa công sáng suốt! Lúc này không phải thời cơ đấu với Tào Tháo. Theo ý kiến của thuộc hạ, không bằng âm thầm ủng hộ Lữ Bố, để gã không ngừng tiêu hao thực lực của Tào Tháo. Lữ Bố tuy có dũng nhưng vô mưu, tuy nhiên thống lĩnh binh sĩ đánh nhau thật là có bản lĩnh. Mà dưới tay gã là Trần Cung càng là nhân tài hiếm có. Thêm vào chỗ Bác Dương này chặn tuyến đường Thái Sơn, một khi Viên quân Hà Bắc xâm nhập Từ Châu thì quân Lữ Bố lại thành tiền tuyến. Cứ thế, chúa công có thể yên tâm phát triển Giang Nam, nghỉ ngơi dưỡng sức. Gần thì tiến quân Kinh Châu, thủ giang thủ hoài, sẵn sàng chuẩn bị mọi mặt.

Trương Lãng gật đầu, thấy người lên tiếng khá là lạ mắt, thuận miệng hỏi:

- Vị tiên sinh này là ai?

Trung niên nho sĩ mới đầu ngẩn ra, sau đó vội đáp:

- Thuộc hạ Bắc Hải Tôn Kiền xin kính chào chúa công!

Trương Lãng thầm nhủ, thì ra ngươi chính là phụ tá cao cấp trước kia của Lưu Bị.

Hắn gật đầu khen:

- Tôn tiên sinh thật sáng suốt.

Tôn Kiền được Trương Lãng khen, nét mặt vui sướng nói:

- Lúc này Thanh Châu đại quân liên tiếp điều động vùng Hà Bắc, Duyên Tân, có thể thấy đại chiến Viên, Tào một mồi lửa là bùng cháy ngay. Tới lúc đó chúa công có thể ngồi xem long hổ đấu, ngư ông đắc lợi.

Vốn sắc mặt Giang Vũ có chút buồn rầu nhưng nghe được lời này thì khóe miệng cong lên, vui vẻ nói:

- Ha ha, việc này thuộc hạ cũng biết rõ ràng, rất nhanh thì lại đến lúc đánh giết đã tay rồi!

Mọi người hiểu ý cùng nở nụ cười.

Lúc này Trương Lãng bỗng nhớ tới hai người, nghi hoặc hỏi:

- Mi Trúc, Mi Phương đâu rồi?

Trương Liêu tất nhiên biết tại sao Trương Lãng bỗng hỏi hai người, giải thích rằng:

- Hai vị tiên sinh vừa lúc ra ngoài điều tra dân tình các huyện, cho nên không thể gặp chúa công được.

Trương Lãng tiếc nuối gật đầu.

Hắn trông thấy Trương Liêu mặt đầy nghi hoặc muốn nói lại thôi thì kỳ lạ hỏi:

- Văn Viễn có lời gì cứ nói đi?

Trương Liêu biểu tình hơi xấu hổ nói:

- Chúa công gần nửa năm nay rời xa Giang Đông, một mình đi Trung Nguyên khiến chúng thuộc hạ rất lấy làm hổ thẹn.Trương Lãng cười nói:

- Không có gì.

Sau đó tròng mắt xoay tròn, nói:

- Ngươi có muốn biết ta ở Trung Nguyên trải qua chuyện gì không?

Kỳ thực mới rồi Trương Liêu nói những lời này là hy vọng biết tình hình cụ thể của Trương Lãng, nhưng là hạ nhân không tiện hỏi, chỉ có thể lòng vòng hỏi chuyện.

Trương Lãng đại khái kể ra một lần, trong đó trải qua khúc chiết khiến người ngồi nghe không ai là không rung động.

Sau đó Trương Lãng hỏi thăm tin tức của Dương Dung, Triệu Vũ. Trương Liêu biểu thị không mấy rõ ràng, điều này khiến Trương Lãng rất thất vọng.

Mọi người hàn huyên một lúc, tự nhiên chuyển chủ đề đến Thái Sử Từ, Trình Dục và nhưng tường quốc hỗ trợ Trương Lãng tiến về phía Bắc.

Trương Lãng thở dài nói:

- Chủ ý của Thái Sử Từ tướng quân công chủ là muốn mượn đường Nam Dương, ủng hộ Bắc tiến, nhưng không hề nghĩ tới chuyện Lưu Biểu tạm thời thay đổi, càng cố gắng ngăn quân ta ở ngoài Kinh Châu. Trình tiên sinh nhiều lần thương lượng nhưng không có hiệu quả. Hai phe cứ giằng co như vậy gần một tháng. Chỉ tới khi từ Trung Nguyên truyền tới tin Hiến Đế bị ép di giá đến Hoằng Nông, lúc này Thái Sử Từ tướng quân cũng sợ chúa công xảy ra chuyện, lập tức nóng giận xảy ra một trận đại chiến với quân Lưu Biểu trong Tương Thành..

- Mấy ngày gần đây. Đôi bên đều xảy ra thương vong, Lưu Biểu sớm đã có phòng bị, đại quân Nam Dương lập tức chi viện tới, hơn nữa Trình tiên sinh lại lo lắng quân Tào bên sông Dĩnh Xuyên thừa dịp xông ra giết, hai mặt giáp lá cà tấn công quân ta, đến lúc đó thành đại bại tan tác. Mà vào những lúc này, Dự Chân Tôn Sách dường như cũng bắt đầu rục rịch, binh lực được điều động thêm nhiều lần, lại thêm quân đội của Thái Sử Từ một mình xâm nhập vào quân địch, sớm đã thoát ly ở đường tiếp tế Thọ Xuân ra, đến lúc đó một khi bị bao vây thì chỉ có nước bị tiêu diệt từng phần.

Tôn Càn tiếp nhận lời của Trương Lãng, trầm xuống nói.

Mọi người nghe bất chợt đầu gật nhẹ đầu.

Trầm mặc một hồi, Trương Liêu nói tiếp:

- Trình tiên sinh kịp thời phát hiện đại quân bị xâm nhập hàng loạt, quyết định rút xuống thật nhanh, cấp tốc rút khỏi trăm dặm, tiến vào Nam Đốn, đồng thời tức tốc đến Thọ Xuân, hu vọng Từ Thứ tướng quân có thể lập tức xuất binh đến An Phong Tân, mở đường Dự Châu, hai mặt tấn công Tương Thành.

Lúc này nét mặt Trương Lãng hiện lên vẻ suy tư.

Trương Liêu thấy thế giải thích nói:

- Ý của Trình tiên sinh là một mũi tên trúng hai đích, một là hy vọng cánh quân của Tôn Sách có thể biết khó mà lui, hai là hy vọng mượn đại quân ra uy, có thể cùng đàm phán một lần nữa với Lưu Biểu.

Tôn Kiền gật đầu nói:

- Không tệ, nếu như muốn đánh nhau thông đường tiến Bắc, kịp thời ủng hộ chúa công, với tình huống lúc đó không giống như đang nằm mơ. Đơn giản không nói quân ta có thể có thực lực ngăn cản quân của Lưu Biểu không, cho dù có thể đánh hạ Tương Thành, chỉ sợ không lâu sau Lưu Biểu điều đại quân tám quận Kinh Châu đến, cũng sẽ lâm vào một trận đại chiến tiêu hao.Chúa công khởi nghiệp, điều ngày đối với người mà nói cực kỳ bất lợi.

Trương Lãng khẽ gật đầu tán dương:

- Đúng thế.

Trương Liêu nói:

- Quả nhiên Tôn Sách dự liệu không xuất binh, đã có sự trợ giúp của Từ Thứ tướng quân, Trình Dục tiên sinh cũng tiến hành đàm phán lần nữa với Lưu Biểu, đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị bao vây tấn công Tương Thành. Một khi Lưu Biểu không đồng ý thì sẽ cưỡng ép tấn công Tương Thành,để cho đại quân tiến vào Lỗ Sơn. Sau đó tấn công thành mạnh mẽ, tốt nhất có thể ngăn chặn cho đoàn quân của Lưu Biểu không thể nhúc nhích. Để cho các bộ phận quân khác có thể Bắc tiến vào Trung Nguyên.

- Đáng tiếc chỉ cần Lưu Biểu không đồng ý, quân Thái Sử Từ cũng phát động tấn công mạnh mẽ, nhưng bất luận là lần nào, đến cuối cùng đều phải thiệt thòi. Hơn nữa Trần Vũ tướng quân thân thế trọng thương, thiếu chút nữa bỏ mạng sa trương.

Nói đến đây, Trương Liêu liên tiếp thở dài.

Trương Lãng thở dài, sớm đã không có cảm giác hưng phấn bắt đầu trở về Từ Châu, bèn có chút nặng nề nói:

- Ôi, chuyện này đều trách ta lúc đó quá nôn nóng.

Mọi người ngược lại không thể ngờ Trương Lãng sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời hai mặt chạm nhau, ai cũng có chút kinh ngạc.

Một lúc sau Trương Liêu mới nói tiếp:

- Chúa công sao lại nói thế, việc này cũng được sự ủng hộ của phần đông các vị tiên sinh.

Trương Lãng cười đau khổ nói:

- Chuyện được mất sau này chúng ta từ từ thảo luận, ta nói tiếp chuyện ban nãy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất