Tần Tiêu nhìn hướng ra ngoài, là Mặc Y cùng Tử Địch hai tỷ muội vai kề vai tiêu sái đến, trong tay còn cầm hộp cơm, đoán chừng là một ít điểm tâm cùng rượu.
Ngày hôm qua nạn hỏa binh, đầu bếp nha hoàn lớn nhỏ của Sở Tiên Sơn Trang chết thì chết, sống thì chạy không còn một mống. Lý Trọng Tuấn điều mấy hoả đầu quân đến làm việc lặt vặt, tốt xấu cũng thu dọn lại một chút diện mạo của Lăng Vân Cư. Nhưng bọn họ thường ngày quen nấu bát, ăn tô, đồ ăn quả thực có chút khó ăn, vì vậy quyền lợi nấu cơm liền bị Mặc Y tỷ muội hai người cướp đoạt thay thế. Hai tỷ muội không để ý vết thương ở vai, kiên trì tự mình xuống bếp chuẩn bị một ngày ba bữa cho Tần Tiêu, đồ ăn phong phú, hơn nữa sắc hương đều đủ để cho Tiêu rất là thoả mãn cùng cảm động.
Hai tỷ muội đi đến phía trước cửa sổ, chứng kiến Tần Tiêu đứng ở phía trước cửa sổ, cả hai liền cúi thấp người hành lễ:
- Đại nhân còn chưa nghỉ ngơi sao?
Tần Tiêu cười:
- Tất cả mọi người là bằng hữu, sau này đừng có khách khí như vậy, tới đây ngồi đi.
Tỷ muội hai người đẩy cửa vào, đem ba cái đĩa ăn sáng cùng một bình rượu nguyên chất trong hộp cơm lên cái bàn, Mặc Y nói:
- Tốt, cám ơn hai nàng. Mọi người cùng ngồi đi.
Tần Tiêu cầm lấy một khối điểm tâm, cười nói:
- Món này là biết, nó tên là Tùng Ngọc Bách Hợp Tô. Ngày đầu tiên đến phủ thứ sử, quận chúa đã làm cho ta nếm thử.
Hai người tỷ muội vẫn đang đứng ở bên cạnh bàn, không chịu ngồi xuống. Mặc Y nghe Tần Tiêu nói thì có chút sững sờ một chút, nàng hỏi:
- Đại nhân, ngài là nói, quận chúa làm Tùng Ngọc Bách Hợp Tô cho ngài ăn sao?
Tần Tiêu cắn điểm tâm một cái rồi đáp:
- Đúng vậy a, có cái gì không đúng sao?
Mặc Y lắc đầu, sắc mặt có chút xấu hổ:
- Không có... Không có gì. Chỉ là không nghĩ tới, quận chúa cũng sẽ đích thân xuống bếp.
Tần Tiêu hơi nhíu lông mày nói:
- Ân, hai nàng cũng ngồi xuống ăn đi, chưa quên lúc ta lập thành quy củ ở Sở Tiên Sơn Trang sao? Ăn cơm ngồi cùng bàn, không cho phép lãng phí. Nhiều đồ ăn như thế, một mình ta làm sao ăn hết được, tới giúp ta đi.
Trong lòng Tần Tiêu lại nhớ tới, trước đó Phạm Thức Đức nói mấy câu Tùng Ngọc Bách Hợp Tô: Tiếp diệp đa trọng, hoa vô dị sắc, hàm lộ đê thùy, tòng phong yển liễu. Bách hợp giả, bách niên hảo hợp. Không phải là Ngô đại nhân cùng Ngô tiểu thư cố ý đối với đại nhân nhà của ta sao? Tuy rằng lúc ấy, Lý Tiên Huệ dùng thân phận Ngô Tiên Nhi đến câu dẫn ta, nhưng mà từ biểu lộ của Mặc Y thì hẳn là Tùng Ngọc Bách Hợp Tô thật sự có thâm ý gì? Chẳng lẽ... Vừa mới bắt đầu, Lý Tiên Huệ đã vừa ý ta?
Ai nha, ta có phải phát xuân rồi không?
Tần Tiêu một mình nghĩ tới không khỏi cười khẽ một tiếng.
Đôi mắt của Tử Địch đảo đảo một vòng:
- Đại nhân cười cái gì? Hơn nữa, cười thật là dâm đãng a!
Mặc Y hung hăng trừng nàng nói:
- Không giữ mồm giữ miệng, đáng đánh.
Tử Địch cười khanh khách trốn tránh:
- Đó là sự thật mà, tỷ nhìn hắn đi, cười tới nỗi híp cả mắt, rõ ràng chính là trong lòng ngấp nghé sắc đẹp của tỷ mà! Ôi! Hảo tỷ tỷ của ta, xem ra mộng tưởng của tỷ sắp thành sự thật rồi...Ái da, đau quá, đừng đụng tới miệng vết thương.
Mặc Y lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, hung ác véo mũi Tử Địch vài cái.
Tần Tiêu cũng nhịn không được cười ha hả, vừa mới hậm hực có tâm tư lập tức chuyển biến tốt đẹp, nhất thời hắn trở nên hào hứng, cầm lấy chén rượu tự rót uống một mình. Tỷ muội hai người vẫn đang âm thầm náo nhiệt, dưới đáy bàn ngươi véo ta một cái, ta vặn ngươi một cái, vẻ mặt hai nàng như hát kinh kịch, không ngừng thay đổi.
Vẻ mặt?
Trong lòng của Tần Tiêu đột nhiên sáng ngời, hắn lập tức đứng dậy, đóng cửa lại cửa sổ.
Mặc Y Tử Địch nhìn cử động kỳ quái của Tần Tiêu không khỏi nổi lên nghi ngờ.
Tần Tiêu đi đến bên cạnh hai nàng rồi thấp giọng thầm thì:
- Dị Dung Thuật của Vi Đình hai nàng nắm mấy thành.
Mặc Y chớp đôi mắt nhìn Tần Tiêu một hồi, ngạc nhiên nói:
- Có biết một hai, nếu không phải người quen biết chăm chú phân biệt, cũng nhất thời khó nhận ra. Lúc ấy chúng ta chỉ dùng mặt nạ da người làm tìm thế thân thay quận chúa chết rồi. Đại nhân khi không hỏi cái này làm gì?
Trong lòng Tần Tiêu vui mừng nói:
- Vậy các ngươi hiện tại làm cho ta một cái. Là nữ, đúng vậy, càng nhanh càng tốt.
- Vâng.
Thấy Tần Tiêu bức thiết như thế, Mặc Y biết chắc là chuyện trọng yếu, cũng không hỏi nhiều nữa, Tử Địch cười cười tà tà:
- Ta biết rõ, mặt nạ này đại nhân làm cái gì rồi.
Tần Tiêu nghiêm mặt trừng mắt nhìn nàng nói: Truyện được copy tại TruyệnFULL.com
- Tiểu hài tử chớ nói lung tung, ngươi biết cái gì! Ngươi nếu dám nói lung tung, hừ hừ, chuyện vụng trộm của các ngươi ta còn nắm trong đó.
Tử Địch cúi đầu lầm bẩm:
- Người ta chỉ lỡ lời thôi mà...Hung dữ như vậy, làm như người ta sắp bán đứng nhà của ngươi không bằng.
Tần Tiêu cười khổ:
- Nhà của ngươi là ý gì hả?
Tử Địch cười hì hì:
- Nhà của ngươi là cái gì à, chính là của ngươi đó. Trong lòng ngươi hiểu rõ mà, người ta còn làm cả Tùng Ngọc Bách Hợp Tô cho ngươi ăn hì hì!
Dứt lời, nàng đột nhiên che miệng lại, bộ dạng hoảng sợ nhìn Mặc Y.
Mặc Y quả nhiên oán hận véo đùi nàng một cái khiến nàng đau tới nhe răng nhếch miệng.
Trong lòng Tần Tiêu đã minh bạch: xem ra, Tùng Ngọc Bách Hợp Tô thật là có ý nghĩa biểu tượng nào đó. Hơn nữa, Mặc Y... khục khục đúng là đại vận của tháng ba, hoa đài nở hai đóa a.
Nhìn Mặc Y có chút quẫn bách, Tần Tiêu nghĩ một hồi liền chuyển chủ đề:
- Ừ! lại hỏi các ngươi một sự kiện. Thiết Nô trước kia có một muội muội bị Từ Tiểu Nguyệt mua cùng một chỗ với hắn, hiện giờ các ngươi biết nàng ở đâu không?
- Chết rồi.
Tử Địch trả lời dứt khoát.
- Năm năm trước đã chết rồi, khi đó chúng ta còn chưa có đi Lạc Dương, biết rõ chuyện này. Cô bé đó rất đáng thương, mỗi ngày phải đi đổ bô cho đám người Từ Tiểu Nguyệt. Có ngày không cẩn thận là chết một cây hoa của Từ Tiểu Nguyệt, nghe nói nó rất trân quý nên bị loạn bổng đánh chết.
Tần Tiêu phẫn nộ:
- Buổi sáng hôm nay lúc hạ lệnh, ta làm sao lại không nghĩ tới đánh chết nữ nhân rắn rết Từ Tiểu Nguyệt đó bằng loạn bổng chứ? Thật sự là thất sách! Giờ thì tốt rồi, ta đáp ứng Thiết Nô thay hắn tìm muội muội, hiện tại coi như hỏng rồi. Ai!!!
Mặc Y kỳ quái hỏi:
- Thiết Nô? Hình như vài ngày rồi chúng ta không gặp hắn, hắn bây giờ đang ở đâu, đại nhân làm thế nào biết?
Tần Tiêu cười cười, dứt khoát nhàn rỗi không có việc gì theo chân bọn họ trò chuyện, đem chuyện trong nhà đá nói cho các nàng.
Tử Địch trừng lớn đôi mắt, miệng cũng đã trương thành một vòng tròn:
- Trời ơi, cỏ lau này ta biết rõ phạm vi hai mươi dặm, nghe nói đường vào rất khó, ngư dân hồ Bành Lễ cũng không dám đi vào, không ngờ ngươi cõng quận chúa bơi ra được. Lợi hại! Lợi hại!
Nói đến đây, Tần Tiêu dứt khoát nói:
- Tử Địch ngươi biết cái chỗ kia? Vậy thì thật là tốt, nếu không như vậy đi.