Cả người lệch sang một bên khiến nàng sợ hãi hét to:
- A....Ahhhh, ngay cả cái dù bằng giấy dầu cũng ném đi.
Tần Tiêu vội vàng tăng thêm mấy phân lực khí giữ chặt nàng, Thượng Quan Uyển Nhi thừa cơ nhảy một bước, lập tức cả người đã lên thuyền. Tần Tiêu dứt khoát dùng một tay ôm lấy hông nàng, tay kia nâng chân của nàng lên, ôm Thượng Quan Uyển Nhi vào trong lòng
Thượng Quan Uyển Nhi kinh hồn chưa định nằm ở trong ngực Tần Tiêu, vẻ mặt đỏ bừng thở hổn hển, hai cái cánh tay gắt gao ôm lấy cổ Tần Tiêu không chịu buông tay.
Đuôi thuyền thuyền nhỏ có chút vểnh lên, Tần Tiêu vội vàng ôm nàng đi đến trong khoang thuyền, khẽ cong eo, đem nàng đặt ở thảm nhung trên boong thuyền.
Thượng Quan Uyển Nhi hít vài hơi thật sâu vỗ vỗ bộ ngực trắng như tuyết của mình nói:
- Làm ta sợ muốn chết! Đều tại ngài, còn nói không có việc gì!
Tần Tiêu Đều tại ngươi Tần Tiêu cười trên sự đau khổ của người khác xấu xa nói:
- Thuyền này còn chưa bị lật mà phải không?
Thượng Quan Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn Tần Tiêu, dựng thẳng lên một ngón tay điểm nhẹ đầu Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ah, ta đã biết, ngài là cố ý mượn cơ hội chiếm tiện nghi ta, đúng hay không?
Tần Tiêu cười ha ha:
- Trời đất chứng giám, đây chính là cô nương trượt chân. Ta nếu không tiếp được cô, cô bây giờ đã là một tượng đất rồi! Thật sự là người tốt không có hồi báo a~
- Khanh khách!
Thượng Quan Uyển Nhi che miệng cười lên:
- Coi như vậy đi, xem ngài chăm chú nhiệt tình vậy nên ta chỉ nói giỡn với ngài thôi. Nhanh lái thuyền a lái thuyền a, ta muốn đến giữa hồ đi xem thanh thủy của Giang Nam, coi như là kỉ niệm tới đây.
- Được!
Tần Tiêu bỏ giầy sải bước đi đến đuôi thuyền, cầm lấy cây trúc dài đẩy vào bờ một cái, thuyền đánh cá di chuyển ra giữa hồ.
Mưa phùn bồng bềnh, gió nhẹ giương nhẹ, hồ nước thanh thanh, sóng gợn nổi lên. Xa xa núi đá lục lâm, phảng phất phủ thêm một tầng áo ngoài trắng sữa mông lung và ý thơ. Trên mặt hồ, còn có mấy cái thuyền đánh cá đang du động vung lưới bắt cá, còn có tiếng ca tục tằng của người đánh cá vang lên.
Thượng Quan Uyển Nhi hào hứng bừng bừng ngồi ở buồng nhỏ trên tàu hỉnh thoảng vươn tay, tìm một chút hồ nước mát lạnh, thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng cười vui kinh hỉ như chuông bạc. Hết thảy trước mắt đối với Thượng Quan Uyển Nhi quanh năm trong thâm cung mà nói, thật sự là quá mới lạ và thú vị!
- Tần đại nhân, ngài cũng học những người ngư dân, hát mấy bài ca về cá đó đi, như vậy mới có hương vị a.
Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu lại hướng về phía Tần Tiêu nói, trong thanh âm của nàng tràn đầy vẻ mừng rỡ cùng sung sướng.
- Được, cô nghe nhé. E hèm...! xem tại TruyenFull.com
Tần Tiêu hắng giọng một cái, hát lên một thủ do sơn ca cải biên: "Sơn Ca Hảo Bỉ Xuân Giang Thủy": Xướng sơn ca lai giá biên xướng lai na biên hợp, na biên hợp. Sơn ca hảo bỉ xuân giang thủy dã, bất phạ than hiểm loan hựu đa lâu loan hựu đa....
Thanh âm của Tần Tiêu vốn là giọng trầm, mười phần hùng hồn và cứng cáp, đem một thủ sơn ca hát rất dễ nghe, ẩn sâu sự tục tằng ấy vào bên trong còn phối hợp cùng cảnh trí trước mắt.
Ngư dân bên cạnh nghe được thì nhao nhao lên tiếng khen:
- Ca hay, ca hay!
Thượng Quan Uyển Nhi mừng rỡ kêu lên:
- Ôi. Không nghĩ tới, Tần đại nhân còn có ngón này, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng nha!
- Ha ha, quá khen quá khen!
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi vào trong khoang thuyền:
- Tần đại nhân, trong khoang thuyền có điểm tâm, ngài còn chưa ăn chút gì, mau tới nghỉ ngơi ăn một ít đi. Thuyền nhỏ cứ để nó trôi như thế cũng có chút thú vị a.
- Được!
Tần Tiêu thu hồi cây trúc, đi chân trần vào trong khoang thuyền, học bộ dạng của những người ngư dân cười ngây ngô chất phác với Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi nói những lời tự đáy lòng:
- Ta thích loại cuộc sống này. Ta thích Giang Nam, ta thích nước, ưa thích thuyền. Tương lai nếu có thể sống yên ổn tại Giang Nam, cho dù là gả cho một người ngư dân ta cũng đồng ý.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Cho dù nguyện ý, hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không. Nữ quan tài giỏi và đắc lực như cô nương sẽ không tìm ra người thứ hai trong nội cung đâu.
- Ai!!!
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một hơi:
- Nói thì nói như thế. Nhưng mà nói câu bất kính thì bệ hạ cuối cùng là đã sắp tám mươi rồi, ai biết người còn có thể khống chế thiên hạ bao nhiêu năm nữa? Có câu một đời vua một đời thần, những năm gần đây này, Uyển nhi bởi vì thay bệ hạ làm việc đã chuốc hận với không ít cừu gia. Những người này không dám oán trách bệ hạ, liền đem một ít oán khí nộ khí đều chuyển đến trên người Uyển nhi. Nói thật sống trong cung đình như ta không phải là quá tốt, vì thế ta mới nghĩ tới sinh hoạt bình tĩnh an nhàn một chút, cũng không nguyện ý trôi ngược trong triều đình sóng to gió lớn. Nữ nhân cuối cùng cũng phải lập gia đình, có thể như bệ hạ trở thành người đứng đầu thiên hạ cũng chỉ có một người lưu danh thiên cổ.
Tần Tiêu cầm lấy một khối bánh ngọt ăn hết, cười nhạt an ủi:
- Uyển nhi có qua tiêu cực hay không? Có câu cây to đón gió chắc chắn sẽ có một ít người nghĩ chuyện xấu, nhưng Uyển nhi không phải cũng đã làm một ít chuyện tốt sao? Nói thí dụ như, hai năm trước xuất thủ cứu Vĩnh Thái quận chúa làm cho vương công Lý gia mang ơn.
Thượng Quan Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt nhìn Tần Tiêu có biểu lộ thâm ý, lạnh nhạt cười nói:
- Cũng không coi là xuất thủ cứu giúp a. Theo như luật pháp triều đình của ta, Vương thân đế trụ không được dùng trượng hình, Uyển nhi bất quá là từ bên cạnh nhắc nhở bệ hạ mà thôi. Tần đại nhân bỗng nhiên nhắc tới việc này, hẳn là có dụng ý khác?
Tần Tiêu không nhìn vào mắt Thượng Quan Uyển Nhi mà tặc lưỡi cười:
- Trong lòng Thượng Quan đại nhân thật sự không rõ dụng ý của Tần mỗ?
Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày, không vui mà nói:
- Cái gì " Thượng Quan đại nhân ", " Tần mỗ ", nghe được thực không được tự nhiên. Tần đại ca có chuyện không ngại thẳng thì tốt hơn. Uyển nhi tuy rằng không dám cam đoan không biết không nói, nhưng ít ra có thể nói đấy, đều sẽ nói cho ngươi biết.
Ánh mắt của Tần Tiêu sáng lên, hắn vui mừng nói:
- Vậy thì thật là tốt. Thật sự của ta có việc muốn hỏi Uyển nhi, cũng không biết bệ hạ biết được bao nhiêu chuyện của Vĩnh Thái quận chúa?
Thượng Quan Uyển Nhi có chút ngẩn người, lập tức giảo hoạt cười nói:
- Uyển nhi chỉ có thể nói, phải biết hẳn là cũng biết. Không biết thì lão nhân gia có lẽ cũng đoán được một ít. Đại ca chớ xem thường bệ hạ thường ở thâm cung, tin tức của ngài linh thông khắp thiên hạ.
Tần Tiêu vẻ mặt đau khổ hỏi:
- Vậy, chuyện này bệ hạ biết được bao nhiêu rồi?
Thượng Quan Uyển Nhi giang tay ra làm ra một bộ dạng bất đắc dĩ nói:
- Những chuyện này, bệ hạ cũng không nói với ta. Huống hồ, như nói, ta cũng không dám tùy tiện truyền đi ra ngoài. Tần đại ca, ngài phải thông cảm cho sự khó xử của ta, đừng ép hỏi nữa.