Mạc Vân Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhàn nhạt cười:
- Nếu tương kiến phá hủy không khí của bữa tiệc thì Vân Nhi tình nguyện cáo từ tại đây.
- Cáo từ?
Tần Tiêu ra vẻ nghiêm túc nói:
- Chỉ sợ Dật Như Sư Thái không dễ dàng rời khỏi Sở Tiên Sơn Trang đâu. Ta cũng định cho nàng định cư ở nơi này làm Đại tổng quản của Sở Tiên Sơn Trang. Sau trận này, ta cũng phải rời đi hoặc dò xét Giang Nam, hoặc hồi kinh báo cáo công tác sợ rằng sẽ rất ít có thời gian ở đây. Chỗ này tạm thời sẽ do nàng quản lý.
- Chuyện này!
Mạc Vân Nhi kinh ngạc mở to đôi mắt:
- Vân Nhi chỉ sợ lực bất tòng tâm, không quản được! Đại nhân hay là sớm mời người khác cao minh hơn đi.
- Yên tâm, ta nói nàng làm được thì tuyệt đối sẽ làm được.
Tần Tiêu nói:
- Nói không chừng đến lúc đó hoàng đế ra thánh dụ thưởng thôn trang này cho nàng kiến tạo thành miếu đạo sĩ lớn nhất Giang Nam cũng nói không chừng đấy.
Mạc Vân Nhi cuống quít quỳ xuống:
- Vân Nhi tuyệt đối không dám!
Tần Tiêu đỡ nàng dậy rồi nói:
- Vân Nhi, sau này đừng cứ động một chút lại hành đại lễ với ta, Tần Tiêu là thật tâm cảm kích nàng. Hơn nữa trong lòng ta đã coi nàng là muội muội, rồi có biết không?
Mạc Vân Nhi kích động gật đầu:
- Tạ ơn đại nhân!
- Ừ. Được rồi. Những sự tình này trước không nói nhiều. Ta dẫn nàng đi gặp hai tỷ muội Mặc Y.
Hai tỷ muội Tử Địch Mặc Y sáng sớm sau khi trở về thì không ngừng chạy đi chạy lại, vốn là đi phiên chợ một chuyến thay Lý Tiên Huệ mua quần áo, sau đó về sơn trang lại giúp đỡ Phạm Thức Đức quản lý trong trang không có chút nào nghỉ ngơi. Lúc này tỷ muội hai người mới được chút ít nhàn rỗi, trở lại trong phòng thay thuốc cho vết thương, chỉnh lại quần áo. Nghe được Tần Tiêu ở ngoài cửa gõ cửa, Mặc Y vội vàng đi lên mở cửa, dẫn Tần Tiêu cùng Mạc Vân Nhi vào trong.
Tần Tiêu nói:
- Mặc Y, Tử Địch, vị này chính là Mạc Vân Nhi. Các nàng không phải nói sớm đã muốn gặp nàng sao? Hiện tại ta đã mời người tới.
Mạc Vân Nhi khiêm cung chắp tay hành lễ:
- Vân Nhi bái kiến hai vị tỷ tỷ.
Tử Địch bị kích động chạy đến trước mặt Mạc Vân Nhi như dò xét văn vật trân quý, sau khi đi lòng lòng nhìn Mạc Vân Nhi một hồi, hì hì cười nói:
- Ha ha! Tỷ tỷ, đây là tiểu sư điệt của chúng ta đó, nàng rất xinh đẹp a.
Mặc Y buồn cười quá lên tiếng:
- Muội muội, không có cấp bậc lễ nghĩa gì hết. Ai là sư điệt của muội, thật là... Vân Nhi muội muội, mau ngồi đi, ở xa tới chắc cũng mệt lắm rồi hả?
Tử Địch nhếch miệng phân bua: truyện được lấy tại TruyenFull.com
- Vốn là vậy mà. Cha chúng ta là sư phụ của mẹ nàng, chúng ta đây không phải là sư thúc của nàng sao? Có gì không đúng. Hì hì. Không nghĩ tới chúng ta trở thành trưởng bối rồi, đúng là rất vui a.
Tần Tiêu nhịn không được cười ha hả:
- Các muội trò chuyện đi, ta còn có chút sự tình khác. Hôm nay là thời gian đại đoàn viên khó có được, lát nữa mọi người cùng nhau đến chánh đường thay Tiên nhi chúc mừng sinh nhật.
- Được!
Tam nữ trăm miệng một lời đáp.
Đi ra cửa bên ngoài, Tần Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhẹ giọng nói:
- Đại đoàn viên, không dễ dàng! Nghĩ tới Tần Tiêu ta từ thế kỷ 21 cô đơn lẻ loi một mình, đi vào Đại Đường, mẫu thân cùng lão sư đều lần lượt bỏ ta mà đi. Bây giờ có nhiều tri tâm hảo hữu như vậy làm bạn, cũng không uổng cuộc đời này rồi!
Mưa phùn khẽ phất phơ, sóng nước khẽ dao động, một chiếc thuyền hoa lớn theo gió theo gió vượt sóng hướng về phía Giang Châu.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đứng ở đầu thuyền, nghe tiếng sóng nước dưới chân nức nở nghẹn ngào, tiếng gió gào thét bên tai lặng im không nói gì, cả hai chỉ thưởng thức cảnh trí ven đường.
Hai bên bờ sông đều đã phủ thêm một màu xanh non biêng biếc, sắc trời tuy có chút ít tối tăm mờ mịt, không khí lộ ra vẻ tươi mát và dễ chịu khiến lòng người cảm thấy khoan khoái/ Tần Tiêu không khỏi nhớ tới, không lâu trước mình cũng lên đại thuyền hoa, đi tới Giang Nam bắt đầu làm Khâm Sai Đại Nhân Tuần Đạo Giang Nam hành trình tới Giang Nam. Thời gian tháng hai ngắn ngủn đã xảy ra chuyện tình như vậy, thật sự là khó đoán trước, sự tình không do người.
Tâm chí của Tần Tiêu cũng trở nên càng thêm thành thục hơn trước kia, lĩnh ngộ rất nhiều sự tình trên quan trường, những thứ này đều tiến hành thay đổi một cách vô tri vô giác. Nếu như nói lúc trước cước thứ nhất đạp vào Giang Nam, hắn còn là một Võ Trạng Nguyên nhiệt huyết tỉnh tỉnh mê mê thì hai tháng này đã tẩy lễ tôi luyện, Tần Tiêu có thể nói là thoát thai hoán cốt, suy nghĩ của mình, tư tưởng của mình càng thêm sát nhập vào hoàn cảnh này.
Sau nửa ngày, Lý Tiên Huệ mới mở miệng nói:
- Tần đại ca, tại sao huynh cứ cả ngày tương tư một mình vậy? Ngày hôm qua sao huynh lại nghĩ tới đặt một cái bàn lớn, bên trên là phát hỏa bồn, khung sắt bên trên nướng đồ ăn. Thật là rất thú vị ah! Điều này làm cho muội hồi tưởng lại ngày đó, trong nhà đá ở hoang đảo.
Tần Tiêu ha ha cười nói:
- Cũng không có gì. Ta từ nhỏ ưa thích làm chút ít vật ly kỳ cổ quái. Nếu muội tới nhà ta, chứng kiến những vật quái dị đó mới thú vị. Tiên nhi, muội cố ý theo ta tới tế mẫu Giang Châu, chân của muội không sao chứ?
- Ưm. Đã không sai biệt lắm sắp lành rồi.
Lý Tiên Huệ cười nhàn nhạt:
- Hiện tại Tiên nhi là đường muội đồng tông bà con xa của Tần đại ca, mẫu thân của Tần đại ca lúc đó chẳng phải thân nhân của muội sao? Đúng lẽ phải tế bái a. Còn có nữa, muội nghe người ta nói, Tần đại ca từ nhỏ đã có danh tiếng thần đồng, chính tai muội muốn nghe các vị hương thân nói khi còn bé huynh thần kỳ như thế nào?
- Ha ha!
Tần Tiêu cười nói:
- Kỳ thật cũng không có cái gì. Bất quá là... Một ít trí nhớ khác với bình thường. Khi đó còn nhỏ, ta đã không giống người thường làm náo động rồi, vì thế vị các hương thân châm biếm xưng hô đó. Phải nói thực học ta rất dốt, cái gì làm thơ đối từ ta dốt đặc cán mai, nhiều lắm là đùa nghịch quyền cước thôi. Chỉ có thể đi thi Võ Trạng Nguyên thôi. Ha ha!
- Làm gì có? Theo muội thấy, Tần đại ca mới thật sự là tài tử. Có thể ứng dụng học vấn trong hiện thực chính là thực học vấn. Những đại thi nhân nói thơ phú ngàn vạn kia có phá nổi án ở Giang Nam như huynh không? Uổng danh những người này tự xưng tài hoa hơn người trí sâu như biển, một khi gặp được những sự kiện khó giải quyết sợ là mỗi người cũng phải thúc thủ vô sách.
- Ha ha, Tiên nhi, muội đã thành công biến thành một truy tinh lộc hợp cách rồi.
- Còn nói muội mê tín, sùng bái mù quáng chứ! Cũng thế, điều này cũng không có gì không tốt, muội chỉ tin tưởng một mình huynh, trong thiên hạ huynh là người thông minh nhất xuất sắc nhất, hì hì, buồn nôn a, đập chết huynh.
Hai người đều cười ha ha.
Mặc Y từ trong buồng nhỏ trên tàu đi ra bên cạnh hai người khẽ nói:
- Đại nhân, Lý tướng quân ói vẫn chưa ngừng, ngay cả mật xanh mật vàng cũng ói ra rồi, phải làm sao đây?