Lại nói tới thủ đoạn chọn ngựa thì Tần Tiêu quả thật làm cho bọn người Điền Trân ăn cả kinh. Tần Tiêu không có cho Điền Trân và mấy tướng quân khác lựa chọn thay cho mình, hắn tự mình vào chuồng ngựa lựa chọn. Trước hết nhất là nhìn mắt ngựa, no đủ tròn trượt hữu thần xem như qua cửa đầu tiên, nếu không lớn có khoẻ mạnh cũng không cần; kế tiếp là màu lông, cũng không phải mỗi con ngựa đều có màu lông thuần khiết, kế tiếp là mông ngựa có săn chắc hay không, có hoa văn hổ ban, ưng bàng hay không. Bởi vì những loại ngựa có những đặc điểm trên mới là giống hoang dại thuần huyết, về sau bị người ta thuần hóa nên vô cùng thần tuấn, toàn thân không có một sợi lông thừa, càng cường tráng hơn; sau đó lại xem đuôi ngựa, kế tiếp là tuổi, quá già và quá non đều không cần. Tiếp theo lại chọn thính tai linh hoạt. Cốt cách rõ ràng; cổ uốn lượn đứng thẳng, lưng rộng mà thẳng... Mọi việc như thế Tần Tiêu phân đạo lý rất rõ ràng, từ hơn một ngàn con ngựa lựa ra một con lông vàng nhạt cho mình. Sau đó lại chọn một con màu đen cho Lý Tự Nghiệp.
Điền Trân ngạc nhiên nói: "
- Đại suất chắc đã nghiên cứu môn đạo này tinh thâm đúng không? Bằng không sao còn tinh thông hơn cả nài ngựa? Hai con ngựa này của đại suất đều là thuần chủng, chúng ta có thói quen gọi là " hãn huyết bảo mã "! Cả Đông Cung Vệ Suất không cao hơn mười con. Hơn nữa đều được thái tử mang đi tặng người khác, hiện tại đoán chừng còn thừa càng ít.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Hơi có đọc lướt qua. Chút tài mọn bỏ đi, không đáng nhắc đến.
Kỳ thật Tần Tiêu biết rõ những thứ này đều là do Địch Nhân Kiệt tặng hắn bản chép tay Hoài Anh Thủ Trát, đây có thể nói là bách khoa toàn thư đương đại mà.
Vừa mới tiến vào đại môn Tần phủ thì Lý Tiên Huệ đã vui mừng đi ra đón hắn. Điền Trân thấy quan hệ của Lý Tiên Huệ cùng Tần Tiêu vô cùng thân mật thì khom người lễ bái:
- Điền Trân bái kiến đại suất phu nhân!
Lý Tự Nghiệp cười ha ha:
- Đứng lên đi, còn chưa kết hôn đâu! Vị này chính là đường muội của Tần đại suất. Gọi là Tần Tiên Nhi.
Điền Trân xấu hổ một hồi, hắn vẫn nghiêm túc lễ bái:
- Bái kiến Tần tiểu thư!
Lý Tiên Huệ đỏ mặt lên. Nói:
- Điền Tướng quân mau đứng lên, ta không thể nhận lễ lớn như vậy được.
Dứt lời e lệ đứng bên người của Tần Tiêu, thúc nhẹ cùi chỏ vào người của hắn.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Điền Trân huynh đệ, ngươi cũng quá khách khí. Đều nói từ Vệ phủ đi ra thì chúng ta chính là huynh đệ mà. Không nên hành đại lễ như vậy!
Điền Trân đứng lên, tự cười nhạo nói:
- Đại suất nói đúng, ty chức đường đột.
Bốn người đi vào trong chánh đường, nha đầu Tử Địch thấy có khách nhân đi tới cũng biểu hiện quy củ hiểu chuyện, lập tức sai người dâng nước trà. Tần Tiêu nhìn Tử Địch nói ra:
- Đại tổng quản, hôm nay trong phủ bài yến đãi khách, ngươi cho người chuẩn bị nhanh một chút, bài bàn ghế ra đi.
Tử Địch quy củ hành lễ:
- Vâng, đại suất, nô tài đi thu xếp.
Lý Tiên Huệ bên cạnh cùng Lý Tự Nghiệp đều cười rộ lên, nhìn thấy Tử Địch như bây giờ có cảm giác mất tự nhiên. Tử Địch âm thầm tóm lấy vai của Lý Tự Nghiệp, thấp giọng nói:
- Đi cùng ta. Nếu đã mua đồ thì phải có người mang đồ.
Lý Tự Nghiệp bối rối trốn chỗ khác:
- Sao ngươi không đi gọi đám nô bộc hạ nhân đi cùng.
Tử Địch trừng trừng mắt, gầm nhẹ nói:
- Ít lải nhải! Ta và những người kia không quen biết, không có chung cách nói chuyện. Còn có Thiết Nô cũng cùng đi. Có hai người các ngươi còn tốt hơn một đám người chân mềm kia. Truyện được copy tại TruyệnFULL.com
Thiết Nô đứng bên cạnh Tần Tiêu không có lên tiếng, A... A..., gật đầu, Lý Tự Nghiệp buồn khổ nhíu mày, đành phải đi theo sau lưng Tử Địch.
Điền Trân ngạc nhiên nói:
- Đại suất, người trong phủ của ngươi thật khăn khít, hoà hợp êm thấm nha! Ngay cả tướng quân như Lý Tự Nghiệp cũng bị nữ quản gia sai bảo như đầy tớ.
Lý Tiên Huệ cười ha hả, nói:
- Điền tướng quân, ngươi ở chung với tướng quân Tần gia không bao lâu. Thời gian dài ngươi sẽ biết rõ. Tần tướng quân nhà ta là không có kiêu ngạo, rất dễ thân cận. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh chủ nhân và nô bộc ngồi cùng bàn ăn uống nói chuyện đâu.
Điền Trân nghe được rất rõ ràng "Tần tướng quân nhà ta" cảm tình hai người này chỉ kém chưa bày tiệc rượu làm hôn sự mà thôi, những lời nàng vừa nói hắn cũng kinh nghi bất định, dưới chế độ thân sĩ quý tộc hiện giờ thì hành vi này quá điên cuồng.
Tần Tiêu cười nói:
- Tiên Nhi, ngươi không nên ở trước mặt người ngoài tâng bốc ta như vậy, bằng không thì ta sẽ kiêu ngạo đấy.
Lý Tiên Huệ hờn dỗi nhìn qua hắn một cái, trầm thấp nói:
- Tật xấu khó sửa, còn không phải.
Điền Trân nhìn qua hai người tình ý nồng nàng thì cảm giác mất tự nhiên, may mắn có người đi tới cửa, nô bộc này nói:
- Vệ Vương điện hạ đến!
Trong nội tâm Tần Tiêu cười thầm, nói:
- Thằng này nói tới nhà của ta thì còn nhanh hơn người khác chạy trốn a.
Tần Tiêu nhìn qua Lý Tiên Huệ nháy mắt, Lý Tiên Huệ hiểu ý hơi thi lễ đi vào nội đường, hôm nay đoán chừng có không ít người trong vương thất tới đây, chắc chắn sẽ có người nhận ra nàng, tuy nói có người nhận ra nàng rất ít, nhưng cẩn thận một ít vẫn tốt hơn.
Tần Tiêu cùng Điền Trân tiến lên nghênh đón, Lý Trọng Tuấn chạy vào trong phủ nhanh như bay, xông tới gần Tần Tiêu cười to:
- Ha ha, Tần tướng quân, bổn vương tới chúc mừng ngươi!
Tần Tiêu nghênh đón:
- Tạ Vệ Vương điện hạ tới chúc mừng! Thỉnh vào chánh đường dùng trà.
Điền Trân thì thi lễ hành lễ:
- Mạt tướng bái kiến Vệ Vương điện hạ.
- Ai, được rồi. Hôm nay chúng ta đều là khách mời của Tần huynh đệ, cũng không cần hành lễ phiền toái thế này.
Lý Trọng Tuấn đỉnh đạc khoát khoát tay, sau đó cầm lấy tay của Tần Tiêu thủ kéo qua một bên, nói nhỏ vài tai Tần Tiêu.
- Nha đầu kia đâu?
Tần Tiêu cười nói:
- Ân, lần này vẫn câu nói cũ, xem ra lực nhẫn nại của điện hạ không đủ.
Lý Trọng Tuấn cùng Tần Tiêu dựa vào quá chặt, dùng khuỷu tay thúc một cái, nói:
- Ít vô nghĩa, người đâu?
- Hắc hắc!
Tần Tiêu vẻ mặt cười xấu xa, nói"
- Hỏi hai câu, đây chính là hai quan! Nhưng mà rất trùng hợp nàng vừa đi vào chợ tây mua hàng hóa rồi.
Lý Trọng Tuấn thất vọng bỏ qua tay của Tần Tiêu, vẻ mặt không vui ngồi xuống ghế, vẻ mặt phẫn hận nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Thực sự đủ buồn cười, nữ nhân bổn vương vừa ý mà ngươi lại sai sử như nha hoàn, cũng không muốn cho ta gặp. Chuyện này nếu truyền đi tên tuổi anh minh cả đời của ta sẽ bị hủy.
Tần Tiêu đang muốn trêu chọc hắn vài câu, cửa ra vào lại có khách nhân đi vào, vì vậy đi lên nghênh đón, là một ít tướng quân trong phủ Vệ Suất đi tới, mang hơn mười vò rượu ngon, đi vào trong phủ. Điền Trân cười nói:
- Đại suất, ngươi không cho chúng ta tặng lễ vật nhưng mà chúng ta tặng rượu được chứ? Rượu này là đồ tốt, chúc đại suất vận may lâm đầu, năm rộng tháng dài!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Vậy thì cám ơn các vị huynh đệ! Thỉnh vào chánh đường dùng trà.