Các binh sĩ nhao nhao cười rộ lên, có người đang vò đầu bứt tai. Có binh sĩ lớn mật, nói:
- Đại suất. Tiểu nhân trong lòng thật sự có măng qua. Nhưng tiểu nhân biết rõ đại suất cũng vì tốt cho huynh đệ chúng ta mà thôi, vì tốt cho Tả Vệ Suất. Những huynh đệ chúng ta bị người ta gọi là công tử quân kỳ thật trong lòng cũng bị đè nén lắm, nhưng mà do thói quen lười biếng nên không có huấn luyện hăng say.
- Ân, nói hay lắm.
Tần Tiêu gật đầu mỉm cười, vỗ vỗ vai người lính này, nói:
- Binh sĩ có đảm đương chính là nam nhân nhiệt huyết. Không chịu khổ thì ở nhà hưởng thụ thanh nhàn sao? Ta biết rõ trong những huynh đệ chúng ta có rất nhiều người đều là từ nha quyền quý mà ra. Từ nhỏ đều trải qua ngày tốt lành. Nhưng chỉ cần các ngươi tiến vào quân đội thì phải tuân thủ quy tắc của quân đội, trước khi nhập ngũ các ngươi là người nào thì đây không phải phạm trù cân nhắc của quân đội. Kỳ thật trong quân đội huấn luyện tuy khổ, nhưng trong khổ cũng có vui, ví dụ như các ngươi cùng làm cầu nổi, chẳng phải làm xong thì các ngươi rất vui vẻ sao? Chuyện này chưa từng là gì, một ngày nào đó các ngươi cầm đầu của địch nhân và hô to thắng lợi, thời điểm đó các ngươi sẽ trở thành dũng sĩ chính thức, đó mới là thời khắc sáng rọi nhất. Cái gì công tử quân chó má, một ngày nào đó chúng ta sẽ vứt bỏ cái mũ này xuống, để cho những kẻ dám xem thường chúng ta biết Tả Vệ Suất chính là chi quân đội tinh nhuệ nhất Đại Chu!
- Tốt!
- Tốt, đúng a!
- Đại suất nói hay lắm!
Các binh sĩ nhao nhao đáp lại, thần sắc vui vẻ.
Dù sao đều là binh sĩ nhiệt huyết, thắng lợi cùng vinh quang đều là mộng tưởng bọn họ khao khát nhất. Huống chi hiện tại Đại Chu vương triều là vương triều thượng võ, phàm là người trẻ tuổi nhập ngũ đều sùng bái anh hùng, cũng khát vọng mình có thể trở thành anh hùng.
Có thể nói như bây giờ là một hoàn cảnh lớn, mới được xem là cơ sở tốt để luyện quân. Tần Tiêu cũng hiểu đạo lý như vậy, mới dám làm chuyện như vậy. Đổi lại là người Minh triều và trong thời điểm ức chế võ như vậy thì người ta không làm ầm lên mới là lạ, nói không chừng còn xem ngươi là phản tặc đòi chém đầu.
Dần dần có rất nhiều binh sĩ ở gần đó nghe thế liền nói chuyện, đều nhao nhao lách vào, có người vây bên ngoài hiếu kỳ lắng nghe.
Tần Tiêu đi tới quân trướng khác, các binh sĩ nhao nhao ngồi dậy, phất phất tay:
- Trong quân trướng nhiều người quá nóng, mọi người chúng ta không bằng đi ra đất bằng đi, tâm sự một chút nhé? Chú ý đây không phải mệnh lệnh, chỉ là mời. Ta nói rồi, ra khỏi nơi huấn luyện thì Tả Vệ Suất tướng quân cùng binh sĩ đều là huynh đệ của Tần Tiêu. Hiện tại huynh đệ mời mọi người đi ra ngoài nói chuyện, mọi người nguyện ý đến thì tới đi. Thật sự là mệt mỏi thì cứ ở trong trướng nghỉ ngơi.
Dứt lời Tần Tiêu đi ra khỏi quân trướng, các binh sĩ lập tức cùng đi ra, cảm thấy mới lạ: tướng quân này thật thú vị.
Tần Tiêu dẫn đầu đi tới một nơi tùy ý ngồi xuống ở nơi đó, Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân và một ít tướng quân nhao nhao ngồi xuống. Những binh sĩ chân đau đớn phần lớn đều ngồi duỗi chân thẳng ra, ngay ngắn nhìn quaTần Tiêu. Qua không bao lâu rất nhiều người từ các quân trướng đi ra ngoài, đều hiếu kỳ đi tới, dần dần hình thành một đám người rất đông.
Tần Tiêu linh cơ khẽ động:
- Tốt nha, nhiều huynh đệ như vậy đều đi ra ngoài thế này, không bằng ca hát đi.
- Tốt!
Lập tức có nhiều người hưởng ứng.
Lập tức đống lửa dấy lên, chiếu rõ gương mặt của mọi người.
- Đại suất!
Trong binh sĩ có người cố lấy lá gan kêu lên.
- Chúng ta nghe nói ngài là Võ Trạng Nguyên, công phu có thể lợi hại! Có thể đùa nghịch quyền cước cho chúng ta xem không? Cũng tốt cho chúng ta mở mang kiến thức.
- Được đấy!
Tần Tiêu sảng khoái đứng dậy, vỗ vỗ tay.
- Nếu như ta biểu diễn quyền cước thì các ngươi lấy cái gì biểu diễn cho ta xem đây?
- Quân vũ!
- Tần Vương Phá Nhạc Trận!
- Ta đi múa đao! Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
Những người này hình như quên đi mệt mỏi và đau đớn trên người, hứng thú nổi lên.
- Tốt! Ta đánh quyền xong các huynh đệ cần phải biểu diễn cho mọi người xem đấy! Mọi người xem ta biểu diễn Tán Đả!
Dứt lời Tần Tiêu nhảy lên giữa khoảng đất trống, liên tục múa liên hoàn cước, đấm móc, bày quyền, bước chân thì sử dụng bộ pháp Phi Tiên Bộ, liên hoàn đá nghiêng. Hành vân lưu thủy cương mãnh nhanh chóng, giống như chim ưng vồ mồi, như mãnh hổ hạ sơn. Một bộ quyền này đánh xong thì binh sĩ hoan hô, Tần Tiêu nói:
- Đây là một bộ quyền cước vật lộn thực dụng. Sau này ta sẽ đem bộ công phu này truyền xuống trong Tả Vệ Suất. Mặt khác còn có một loại chưởng pháp. Mọi người xem cho tốt...
Trong nội tâm Tần Tiêu rất rõ ràng, nếu muốn cho những binh sĩ này thật tâm tín nhiệm và nghe lời, biểu hiện võ công siêu cường là tốt nhất. Đây là đường tắt. Vì vậy cũng xuất tuyệt học chưởng pháp của sư phụ. Nhìn qua khối đá to như cối xay bên cạnh hời hợt vỗ xuống một chưởng.
Tràng diện yên tĩnh, mọi người rướn cổ lên nhìn xem khối đá nặng hơn trăm cân đó có phản ứng gì.
Tần Tiêu thu hồi chưởng lực, bình phục khí tức. Khối đá này bạo liệt một tiếng, lúc này nổ tung thành nhiều khối đá nhỏ.
Ma Vân Chưởng này cộng thêm khí công của Tần Tiêu thì một chưởng này bổ xuống bổ khối đá này chia năm xẻ bảy.
Các binh sĩ " xôn xao " một tiếng kêu sợ hãi, điên cuồng vỗ tay.
Lý Tự Nghiệp thấy ngứa nghề, kéo Điền Trân đứng lên:
- Đến đây, chúng ta cùng biểu diễn đao pháp, lại cho những huynh đệ khác biết đao pháp lợi hại của chúng ta.
Điền Trân vui tươi hớn hở mà nói:
- Ta khoa tay múa chân sao qua được ngươi!
- Chơi đùa mà thôi, đến đây! Cũng không phải dốc sức liều mạng.
Lý Tự Nghiệp rút đao chém về phía Điền Trân, hắn bắt đầu vung vẫy mạch đao.
Tần Tiêu cười ha hả đi đến ngồi xuống một chỗ, cùng các binh sĩ cùng thưởng thức đao pháp của Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân.
Đao của Lý Tự Nghiệp mạnh mẽ mãnh liệt, rất có xu thế hoành tảo thiên quân; Điền Trân thì thiên về tinh xảo, linh động tinh diệu. Hai người hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, tất cả rất tinh diệu. Các binh sĩ thỉnh thoảng trầm trồ khen ngơi, ánh mắt say mê.
Sau đó, Tần Vương Phá Nhạc Trận nổi danh nhất Đại Đường cũng vang lên, hơn trăm tên quân sĩ hồn nhiên quên đi đau nhức chấp thương mặc giáp gõ theo tiết tấu âm nhạc, cũng bắt đầu múa, khác nhạc này là Lý Thế Dân vì kỷ niệm mình chinh phạt phiên bang mà sáng chế, dõng dạc, khí thế bàng bạc, đây là quân nhạc và quân vũ trong quân.
Trong lúc nhất thời nơi này tràn ngập hào khí của tiệc tối, không sai biệt lắm tất cả binh sĩ dần dần vây quanh. Tần Tiêu sai người mang rượu tới, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ! Hôm nay xem như các ngươi cho Tần Tiêu ta đủ mặt mũi, Tần Tiêu cũng không keo kiệt. Hiện tại rượu có thể không uống nhiều, mỗi người uống một chén, uống giải thời tiết nóng nực, nghỉ ngơi một đêm thật tốt ngày mai huấn luyện, ta phải xem sức mạnh của mọi người rồi! Đợi cho ngày kiến quân công thì các huynh đệ cùng theo Tần Tiêu ăn mừng thắng lợi.