Vũ Vân Phàm chắp tay rời đi.
Lúc này, mấy vị trưởng lão và đệ tử đều kinh ngạc không thôi.
Bọn họ chưa bao giờ nghe đến Vũ gia này, nhưng nghe ý tứ thì một vị trưởng bối của Vũ Vân Phàm mong Tần Ninh không đại khai sát giới?
Câu này khiến bọn họ hơi mông lung.
Không nói là Tần Ninh có làm vậy hay không, vì bản tính của Tần Ninh chưa chắc đã nhẫn nhịn được ấy!
Lão Vệ rất lợi hại hồi, vô địch cảnh giới Hóa Thần, ở trong vùng đất Cửu U thì cảnh giới Hóa Thần là cực kỳ ghê gớm.
Nhưng lần này bốn tông môn lớn cũng đưa ra không ít người, ví dụ như Kiếm Các có ba trong chín vị Kiếm Vương xuất hiện!
Nếu Tần Ninh muốn để lão Vệ đại khai sát giới thì e là sẽ khiến rất nhiều thế lực của vùng đất Cửu U cùng phản kháng, đến lúc ấy, ai biết sẽ sống hay chết?
Mấy vị trưởng lão lo lắng nhìn Tần Ninh.
“Có gì thì nói đi!”
“Khởi bẩm tông chủ, lần này bốn tông môn lớn phái ra không ít cao thủ, thậm chí có cả cảnh giới Hóa Thần tọa trấn. Chúng ta... có nên khiêm tốn một chút không?”, đại trưởng lão suy nghĩ nửa ngày mới chọn lựa được từ đúng để nói.
“Khiêm tốn?”
Tần Ninh lại phẩy tay nói: “Cho bọn chúng vào Thiên Thận cung này đã là không tệ rồi, Mặc cốc kia bọn chúng đương nhiên không thể đi vào. Như thế là ta đã rộng lượng lắm rồi đấy biết không? Hơn nữa, khiêm tốn, ông thấy ta còn chưa đủ khiêm tốn sao?”
“...”
Mấy vị trưởng lão trong lều cảm thấy cạn lời.
Một đường này đi tới, Tần Ninh làm việc cực kỳ khiêm tốn, nhưng nói tới nói lui thì cũng chẳng giống khiêm tốn gì cả.
“Thôi, mọi người xốc tinh thần lên đi!”
Tần Ninh nhìn bọn họ, nói: “Lần này mang theo mọi người chính là vì muốn để mọi người nâng cao cảnh giới, dù gì tương lai Thanh Vân tông sẽ trở thành tông môn lớn, mà mọi người chính là những người trụ cột”.
“Đến lúc ấy mà cảnh giới không đủ thì sao làm người ta sợ được?”
“Không ai có tiền đồ gì hết, sao không thể tự tin lên nhỉ?”
Tần Ninh nhìn bọn họ, lắc đầu rồi bước ra khỏi lều.
Lão vệ im lặng không nói, đi theo hắn như hình với bóng.
Trong lều trở nên yên tĩnh như cũ.
Năm vị trưởng lão cũng khổ sở trong lòng.
Không phải bọn họ không muốn mạnh lên, chỉ là, bọn họ đã không còn tiềm lực gì nữa.
Hơn nữa, sự tự tin của Tần Ninh khiến bọn họ không nắm chắc.
Lúc này, ở bên ngoài lều, Tần Ninh hơi bực vì không nói được mấy người kia.
“Đương nhiên là ta hiểu, nhưng không một kẻ nào tự tin hết, nhìn thấy mấy tông môn kia mà như là chuột thấy mèo vậy, ta phải cho bọn họ chút áp lực mới được”.
Tần Ninh híp mắt cười: “Giờ cho họ suy nghĩ chút, đến lúc ấy đỡ phải ngơ ngác vì kinh ngạc, không dám tin”.