“Công tử nói đúng lắm!”
“Chỉ có ông là giỏi nịnh hót!”
Một già một trẻ đi ra khỏi lều, nhìn thảo nguyên bốn phía, Tần Ninh cũng thở dài một hơi.
“Thăm dò ra sao rồi?”, Tần Ninh đột nhiên hỏi.
“Trước tiên nói về cổ quốc đi...”
Lão Vệ chậm rãi nói: “Lần này, người của cổ quốc Đại Hạ đến không ít, người dẫn đầu là một vị hoàng tử tên Hạ Thanh, người này làm việc cẩn thận, thủ đoạn ngoan độc, là một nhân vật tàn nhẫn trong cổ quốc Đại Hạ, cũng là người tranh cử cho vị trí quốc quân đời sau”.
“Ngoài ra còn bốn đại thế gia truyền thừa là Hoàng Phủ gia, Vũ gia, cổ gia Lĩnh Nam và Hoàng gia nữa”.
“À mà có cả con cháu của Viêm Hoàng cũng xuất hiện lần này”.
“Rồi đến con cháu của bốn vương là Mộ Vương, Khánh Vương, Từ Vương, Lệ Vương cũng tới không ít, sau đó là bốn tông môn lớn và các tông môn hạng hai!”
Nghe vậy, Tần Ninh híp mắt.
“Cổ quốc hàng ngàn vạn năm qua đều không chịu xuất hiện một lần, không ngờ hôm nay lại đến. Mấy cái bọn khốn kiếp đó, trận chiến Phần Ma năm xưa thì chẳng thấy tích cực như vậy, giờ thấy đồ tốt thì lại nhao nhao muốn giành!”
“Chỉ có bốn thế gia và gia tộc cổ đến, ta nghĩ là không chỉ như vậy đâu chứ?”
“Lão phu đã tra kỹ lắm rồi ạ, chỉ có bốn thôi!”
Tần Ninh lại nói: “Mấy lão hồ ly kia có lẽ tính kế sâu hơn đấy”.
“Thôi bỏ đi, kệ bọn chúng định làm gì. Năm đó ta đã thiết lập phong cấm trong Thiên Thận cung, đại khái là đến bây giờ. Mấy thứ đồ đạc của lão nhân Thiên Thận ta cũng không hiếm lạ gì, nhưng Mặc cốc, ta mặc kệ, kẻ nào dám làm loạn ở đó, ta giết cửu tộc nhà kẻ ấy!”
Nghe vậy, lão Vệ mỉm cười, không nói nhiều.
“Nếu Kinh Mặc biết công tử lo lắng cho mình như vậy, chắc là sẽ vui lắm!”
“Ta nghĩ, huynh ấy nên lo lắng cho ta mới đúng chứ!”, Tần Ninh không khỏi hoài niệm: “Mặc dù đã trôi qua mấy vạn năm, có rất nhiều người sẽ thay đổi, nhưng huynh ấy thì không...”
Nhất thời, gương mặt Tần Ninh tràn đầy nụ cười...
Mọi người chờ đợi liên tục suốt mười ngày, mà đến ngày thứ mười, thảo nguyên bình lặng rốt cuộc xảy ra biến đổi.
Một thảo nguyên to lớn như vậy bỗng chốc nổi gió kéo mây, giống như mây mù vậy, đen xì và dày đặc.
Mà trên không trung, bên trong những đám mây đó, cách nơi ở của mọi người hàng vạn mét, mặt đất lăn lộn, hơi thở nồng đậm hiện lên.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được, phảng phất như có một ngôi sao từ trên trời giáng xuống, bao trọn lấy mọi thứ.
Mặt đất nứt ra, một cánh cửa lớn vào lúc này xuất hiện.
Cánh cửa lớn ấy cao gần nghìn mét, rộng hàng trăm mét, được chế tạo từ thủy tinh, lưu chuyển linh khí không ngừng.
Không một ai ngờ rằng nó lại đơn giản như thế.
Tần Ninh dẫn mọi người, nhìn thấy cửa lớn mở ra, mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng mở rồi, lão già Thiên Thận, ta nhất định phải vào Thiên Thận cung xem một chút đấy!”
“Chuẩn bị xuất phát thôi!”