Những cổ quốc này không chỉ đã được truyền thừa mười mấy vạn năm ở trên Cửu U đại lục, có khi còn lâu hơn đến mức mà mọi người đều quên những cổ quốc này được thành lập bắt đầu từ khi nào.
Ngay cả Cửu U Đại Đế có một không hai không ai bì kịp trong vòng mười vạn năm thì khi đối mặt với các cổ quốc lớn năm đó cũng không dám bày ra tư thế cao ngạo.
Nhưng bây giờ quốc quân của cổ quốc Đại Hạ đích thân đến đây, trực tiếp chỉ thẳng Tần Ninh.
Lần này cho dù là như thế nào thì Tần Ninh cũng không chạy thoát được.
Những cảnh giới Hoá Thần may mắn còn sống sót của ngũ đại gia tộc lúc này đều im lặng chờ đợi, mong Hạ Phương Ki ra tay ngay bây giờ, chém chết Tần Ninh đến xương cốt cũng không còn.
“Không phải lỗ tai vừa rồi vẫn còn hoạt động rất tốt sao? Ta nói rồi, vật trong tay ta làm gì có đạo lý trả lại?”
Tần Ninh lúc này cười nói: “Cổ quốc xưa nay vẫn rất hiểu chuyện, không chọc vào thị phi, yên ổn phát triển, trấn giữ Cửu U đại lục, vì vậy năm đó cho dù là Cửu U Đại Đế cũng là kính trọng ba phần với cổ quốc”.
“Các ông tự chạy ra ngoài đến Thiên Thận Cung, muốn làm gì?”
“Thất vương gia cùng với cái tên Hạ Thanh kia... chết còn chưa hết tội...”
Tần Ninh bây giờ nhớ lại toàn bộ sự việc xảy ra ở bên trong Mặc Cốc, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Tần Ninh nói đôi câu, nhìn Hạ Phương Ki nói tiếp: “Đừng có giống Đại Nhật Thần Giáo, Thánh Vương Phủ cùng với mấy gia tộc khác làm chuyện sai trái, khiến cơ nghiệp của tổ tiên bị huỷ hoại trong chốc lát”.
Tần Ninh vừa nói xong, tất cả mọi người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Thằng nhãi này đúng là ngông cuồng không có giới hạn!
Vị này là ai cơ chứ?
Là Hạ Phương Ki, quốc quân của cổ quốc Đại Hạ, cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển, xếp top mười cao thủ hàng đầu ở trên Cửu U đại lục.
Chẳng lẽ Tần Ninh thật sự muốn trêu chọc gây ra đại hoạ sao?
“Thú vị đấy...”
Hạ Phương Ki lúc này cười cười.
Nhiều năm như vậy, dường như vẫn chưa thật sự có người dám bất kính với cổ quốc Đại Hạ như thế này, cũng chưa một ai dám bất kính với ông ta như vậy.
“Ghét nhất điệu bộ này của mấy cổ quốc các ông và thế gia cổ, lúc nào cũng bày ra vẻ mình là chúa tể, cao cao tại thượng, trong lòng xem thường tất cả mọi người”.
“Sớm muộn các ông cũng sẽ phải chịu tổn thất lớn”.
Người đàn ông mặc đồ xanh đứng bên cạnh cười nói.
Nghe thấy vậy, Hạ Phương Ki nhìn về phía người đàn ông mặc đồ xanh, lông mày hơi nhíu lại.
“Đỗ tiên sinh, ngươi làm như vậy vì cái gì?”, Hạ Phương Ki cũng không ngu ngốc, Đỗ tiên sinh đột nhiên xuất hiện nói cho ông ta nghe chuyện về Cửu Hoang chiến xa nên ông ta liền chạy đến đây.