Đàn phi cầm đó dừng lại, thích thú đan xen vào nhau, giáng xuống không có một chút uy áp nào. Nhìn thấy cảnh này đủ để cho tất cả mọi người phải nín thở.
Đám người Tần Thương Sinh nhìn lên bầu trời, tâm trạng cũng trầm xuống.
Đánh cho cổ quốc Đại Hạ chạy rồi, đây lại là ai đến nữa?
Tần Ninh ở bên ngoài có phải gây thù chuốc oán rất nhiều không?
Thật sự không có vấn đề sao?
Nhìn thấy những thân ảnh đó, đám người Kiếm Tiểu Minh, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại khẽ mỉm cười.
Lúc này Tần Ninh đi ra nhìn lên bầu trời, thầm nói: “Bày thế trận lớn như vậy làm gì? Đơn giản chút không tốt sao?”
Nhưng Kiếm Tiểu Minh lại lớn tiếng hét oang oang: “Đơn giản cái gì? Thanh Vân tông chúng ta không thể đơn giản, sẽ khiến người ta xem thường đấy!”
Hai người Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn vẫn hoang mang không thôi.
Đâu chỉ hai người bọn họ, mấy người Thiên Ám, Minh Ung, Sở Đế, Yến Đế cũng đều ngây ra.
Ầm ầm ầm…
Trong nháy mắt, chiêng trống vang đầy trời, trên không trung hơn một ngàn thân ảnh quỳ một gối trên thân chim.
“Tham kiến Tần tông chủ!”
“Tham kiến Tần tông chủ!”
“Tham kiến Tần tông chủ!”
Phút chốc trong phạm vi một trăm dặm khắp thành Lăng Vân đều vang vọng tiếng hô đều nhịp.
Tần… tông chủ?
Đây là… tông môn võ giả của Tần Ninh?
Phía dưới, tầng lớp cao cấp quyền quý Tần gia, Bắc Minh, Nam Yến và Đại Sở ai nấy đều ngây ra như phỗng, giống như hóa đá.
Thanh Vân tông!
Phía trước có một cây đại kỳ lúc này đang tung bay.
Thật sự là Thanh Vân tông của Tần Ninh.
Cái này… không thể tưởng tượng nổi!
Tần Ninh rời khỏi bên ngoài Cửu U đại lục cũng chỉ mới bốn năm, nhưng lại ngồi nắm giữ một tông môn lớn như vậy!
Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Đầu hai mươi tuổi mà thôi!
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin?
Soạt soạt…
Mấy thân ảnh bay xuống từ trên thân phi cầm.