Đám người Lý Nhất Phàm, Thiên Linh Lung và Thẩm Văn Hiên nhìn Tần Ninh đều lần lượt hành lễ.
Lúc này Thiên Đạo Nhất nhìn về hướng Tần Ninh, cũng chắp tay nói: “Tần tông chủ, tại hạ tự tiện làm chủ dẫn toàn bộ trên dưới Thiên Đạo lâu nương nhờ Thanh Vân tông, vẫn mong Tần tông chủ chớ ruồng bỏ!
Thiên Đạo lâu!
Tông môn hạng hai đứng đầu trong vùng đất Cửu U, chỉ đứng sau tứ đại tông môn.
Bây giờ… đi nương nhờ Tần Ninh?
Đám người có mặt tại đây cảm thấy đã không thể dùng từ ngữ gì để hình dung nổi suy nghĩ của mình.
“Đương nhiên không ghét bỏ!”
Tần Ninh nhìn về phía Lý Nhất Phàm và ngũ đại trưởng lão, hắn nói: “Kẻ nào đưa ra chủ ý bậy bạ này? Quay về chuẩn bị lĩnh phạt đi!”
“Hả?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt đám người nhất thời thay đổi.
Tần Ninh nhìn đám người Tần gia, nói: “Con đường võ đạo quan trọng là kiên định với ý muốn ban đầu, bây giờ ta đã trải cho con cháu Tần gia các ngươi con đường tốt, tương lai các ngươi có thể đi được xa hơn thì phải tự trông chờ các ngươi!”
“Cha, nhị thúc!”
Nhìn Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn, nhất thời Tần Ninh cũng xúc động rất nhiều.
“Hai người hãy bảo trọng sức khỏe, lần sau gặp lại con sẽ cho hai người niềm vui kinh ngạc cực lớn!”
“Tần Ninh con thế nào cũng sẽ trở thành sự tồn tại sáng chói trên vùng Cửu Thiên, nhưng đến lúc đó hai người nhất định phải nhìn thấy, cho nên không những là các tiểu bối, mà hai người cũng phải nỗ lực!”
“Ừm!”
Tần Thương Sinh gật đầu đáp: “Cha không yêu cầu con xưng vương xưng bá, chỉ hy vọng con bảo trọng”.
“Yên tâm đi, kẻ có thể bắt nạt con trai cha vẫn chưa ra đời đâu”.
Tần Ninh khẽ cười một tiếng, lạy từ biệt mọi người.
Thân ảnh vừa bay lên, toàn đội lập tức khởi hành.
Từng thân ảnh phi cầm lúc này dần biến mất về phía trời…
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều nhân vật lớn có mặt ở đó đã hiểu, Tần gia thật sự đã lên như diều gặp gió.
Đây là lợi ích lớn nhất của bọn họ!
Bằng không, gây thù với Tần gia, vậy bọn họ thật sự là sẽ đi vào đường cùng.
Nhất thời các đại đế vương, trưởng tộc gia tộc vẫn chưa có dự định rời đi.