Bỗng Tần Ninh nói ra một tràng lời nói khó hiểu lộn xộn.
“Vô vi có sống, sống này chính là sức sống, tĩnh mà...”
Tần Ninh nói đến đây đột ngột dừng lại.
Mặc Thiên Tử đang nghe say sưa, đột nhiên Tần Ninh im bặt khiến Mặc Thiên Tử ngây ngẩn, chỉ cảm thấy như miếng thịt vịt đưa đến miệng, vừa mới ngửi được mùi đã không cánh mà bay.
Loại cảm giác này như mắc nghẹn ở cổ họng, rất khó chịu.
“Nói tiếp đi...”
Mặc Thiên Tử nhìn về phía Tần Ninh, gấp gáp nói.
Ông ta cảm thấy ông ta sắp bắt được thời cơ rồi, thế nhưng Tần Ninh lại đột nhiên dừng lại, cái thời cơ này rất có thể sẽ biến mất theo.
“Đưa lệnh bài cho ta!”
Tần Ninh vươn tay ra nói: “Ta không có lòng dạ thảnh thơi hao phí với ngươi”.
Suy nghĩ một lát, Mặc Thiên Tử nói: “Vậy thì không được, Trường Sinh đường là nơi bí mật nhất của thư viện Thánh Hiền, sao có thể để ngươi tuỳ tiện đi vào được”.
“Ai biết được ngươi đến có phải vì muốn máu của Sát Trường Sinh đại nhân đời thứ nhất không chứ!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đột nhiên nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Mặc Thiên Tử khó hiểu hỏi.
“Ngươi ấy à, mặc dù khí huyết bên trong cơ thể dồi dào, tinh khí phong phú nhưng cũng không phải bắt nguồn từ bản thân của ngươi mà là do báu vật trời đất ở bên trong cơ thể của ngươi liên tục phát ra tinh khí sinh mạng, kéo dài mạng sống cho ngươi, nếu không thì ngươi cũng chẳng sống thêm được mấy năm nữa đâu”.
“Mái tóc bạc trắng của ngươi đủ để chứng minh điều này”.
“Máu của tổ tiên Sát Trường Sinh của Mặc gia ta có thể bù đắp cho sự hao tổn thời gian, toàn bộ đại lục Bắc Thương có biết bao nhiêu người muốn có được cơ chứ”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Tuổi thọ của ta bị tổn hao đương nhiên ta có thể lấy lại, không cần ngươi phải ở đây quan tâm”.
“Máu của Sát Trường Sinh mặc dù không tồi nhưng cũng chưa đến mức mà ta phải đê hèn đi lấy, nếu ta đã muốn thì thư viện Thánh Hiền phải ngoan ngoãn giao ra”.
Lời này vừa nói ra, Mặc Thiên Tử lập tức nói: “Vậy sao ngươi không trực tiếp đến Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền, đến tìm ta làm gì?”
“Chỉ dựa vào ngươi? Một tên cảnh giới Thông Thiên nhị bộ và hai tỳ nữ cảnh giới Thông Thiên tứ bộ sao?”, Mặc Thiên Tử cười ha ha nói.
“Nói mấy lời vô nghĩa với ngươi cũng đã nửa ngày, rốt cuộc ngươi có đưa không, nếu không đưa thì ta trực tiếp đi đến đó, nhưng mà hậu quả thì ngươi tự suy nghĩ cho kỹ”.
Tần Ninh cũng lười phải dài dòng.