Phong Thần Châu

Chương 137: Cửu Nguyên Ngọc Lộ

Nếu Cổ Hạt và Tô Triếp cũng đến, thì đối với họ mà nói, đó không phải là một tin tốt.

Tuy nói ba người vốn có cạnh tranh, nhưng dù sao còn liên quan đến Cửu Nguyên Ngọc Lộ thì nếu ba người liên thủ, đám đệ tử Liễu môn cũng không có cách nào mà tranh đoạt.

Mà đúng lúc đó, ở một bên Tổ Hùng cũng đã nhìn thấy Liễu Mộ của Liễu môn.

“Gã kia cũng tới, còn muốn chia một bát canh? Mơ mộng hão huyền”.

Tổ Hùng cười khẩy nói: “Cũng không nhìn xem, người cầm đầu Liễu Môn, Liễu Khai Nguyên sao so được với Thiên Tử dẫn đầu Thiên Tử Đảng ta!”

“Tổ sư huynh!”

Sở Ngưng Thi đang đứng một bên, thân hình mảnh mai, đường cong chữ S toát lên vẻ trẻ trung quyến rũ, cười nói: “Cửu Nguyên Ngọc Lộ này có lợi ích cực lớn để ta nâng cấp lên cảnh giới Linh Hải tầng năm. Nếu Tổ sư huynh có thể lấy giúp ta thì ta nhất định sẽ hết lòng ủng hộ Tổ sư huynh trở thành người đứng đầu nội viện”.

“Được!”

Tổ Hùng cười ha ha, nói: “Đến lúc đó phải nhờ tình cảm của Sở sư muội rồi!”

Tổ Hùng biết, Sở Ngưng Thi có quan hệ khá thân thiết với Lăng Thiên.

Tuy bây giờ, Lăng Thiên được Thiên Tử đưa theo bên mình, dốc lòng dạy dỗ nên gã không có cơ hội tiếp xúc, nhưng gã có thể lấy lòng Sở Ngưng Thi.

Hơn nữa, thành viên nội viện của Thiên Tử Đảng cạnh tranh nội bộ vô cùng gay gắt.

Đối thủ của gã còn có Tô Triếp và Cổ Hạt.

Soạt soạt soạt…

Mà đúng lúc này, một âm thanh phá không bỗng nhiên vang lên.

Trong không trung có bóng người lao tới.

Nhìn kỹ thì thấy, thanh niên dẫn đầu kia mặc một chiếc áo màu bạc, vẻ mặt lạnh lùng, hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.

“Liễu Xán!”

Nhìn thấy người tới, vẻ mặt của Tổ Hùng trở nên bất thiện.

Từ trước tới nay, Liễu Xán này luôn đối đầu với gã, mà lại có quan hệ rất tốt với Tô Triếp.

Hắn ta xuất hiện ở đây, không biết có phải Tô Triếp cũng tới hay không.

Nếu Tô Triếp xuất hiện thì chuyện hôm nay không dễ làm rồi!

“Tổ Hùng, không ngờ chân tay của ngươi cũng nhanh đấy!”, Liễu Xán xuất hiện, nheo mắt cười, nói: “Sở sư muội cũng tới rồi à”.

“Sở sư muội, nếu muội muốn Cửu Nguyên Ngọc Lộ này thì Liễu Xán ta có thể giúp muội lấy là được. Còn gã Tổ Hùng này thì không phải là người tốt gì đâu!”

“Liễu Xán, ngươi không nói không ai bảo ngươi bị câm đâu!”

Hai người vừa gặp mặt thì đã giương cung bạt kiếm thấy rõ.

Sau đó, càng ngày càng có nhiều người tụ tập tới chỗ này, số người đã sắp tới hơn ngàn người.

Nhưng lúc này, vẫn chưa có ai dám ra tay.

Linh thú cấp hai, tu vi cảnh giới Linh Đài cũng không phải là trò đùa đâu!

“Hổ Hắc Bạch Sát này luôn thích nơi có khí hậu nóng. Bây giờ lại tập hợp ở đây, quá là kỳ lạ!”

“Đúng vậy, nghe nói hổ Hắc Bạch Sát là đối thủ sống chết của linh thú cấp hai sư tử Tử Tinh, đá Tử Tinh Nguyên trong nơi ẩn náu của sư tử Tử Tinh chính là thứ mà hổ Hắc Bạch Sát thích nhất!”

“Nếu có đá Tử Tinh Nguyên để dẫn dụ hổ Hắc Bạch Sát thì tốt rồi”.

“Đừng nằm mơ nữa, đá Tử Tinh Nguyên hình thành trong điều kiện khắc nghiệt. Hơn nữa, ngay cả khi có thì ngươi có dám vào hang ổ của sư tử Tử Tinh để lấy không?”

Tiếng bàn tán ở trong đám người dần vang lên.

Lúc này, mọi người đã không kiềm chế được rồi.

Sau mười mấy con hổ Hắc Bạch Sát kia, từ một vết nứt của sơn động, từng giọt chất lỏng màu trắng sữa từ từ rơi xuống.

Ở bên dưới, một cái máng đá hứng được đầy Cửu Nguyên Ngọc Lộ.

Trông nó quả thật quá mê người!

Soạt soạt soạt…

Mà đúng lúc mọi người đang háo hức muốn thử thì một luồng âm thanh phá không lại vang lên.

Trên trời cao, lần lượt xuất hiện những bóng người mới tới.

Dẫn đầu là một nam một nữ, chàng trai nhìn có dáng vẻ thanh tú, cảm giác khi nhìn vào đôi mắt là sâu không thấy đáy, đen thăm thẳm.

Mà cô gái thì đứng ở đó thu hút ánh mắt của mọi người.

Nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp kiểu thần tiên giáng trần!

“Tần Ninh!”

Bỗng nhiên, trong đám người có một giọng hét lên.

Chính là Liễu Viện Viện.

Nhìn thấy Tần Ninh lại dám to gan xuất hiện ở đây, Liễu Viện Viện tức nghẹn cả lồng ngực.

Mấy ngày này, người của Liễu Môn bọn họ vẫn luôn tìm Tần Ninh, nhưng vẫn không có kết quả.

Không ngờ đến giờ cái gã này lại xuất hiện rồi.

Quả thật là tự tìm đường chết.

“Tần Ninh!”

Mà một bên khác, Tổ Hùng nhìn thấy Tần Ninh cũng tỏ vẻ lạnh lùng.

“Sở sư muội, thằng nhãi này có thù oán với muội nhỉ? Ta giúp muội thịt hắn nhé, thế nào?”, Tổ Hùng gằn giọng nói.

“Tổ sư huynh, đừng vội!”

Lúc này, Sở Ngưng Thi lại thản nhiên cười nói: “Ta thấy Liễu Viện Viện, muội muội của Liễu Khai Nguyên như cũng có mâu thuẫn với Tần Ninh, để họ ra tay trước xem có được không!”

Sở Ngưng Thi lại nhìn Tần Ninh một lần, đáy lòng hận tới mức nghiến răng.

Cô ta không biết vì sao, rõ ràng là Tần Ninh đắc tội với Lục hoàng tử Minh Triệt mà đến giờ vẫn không hao tổn một cọng lông.

Hơn nữa, cô ta còn nghe nói, Lục hoàng tử bị đày tới châu quận biên giới, hoàn toàn mất đi thân phận hoàng tử.

Gã này, may mắn thật!

“Là cô à!”

Nhìn thấy Liễu Viện Viện, Tần Ninh nhàn nhạt mở miệng: “Còn nhớ cái gậy đánh đít lần trước của nhóc Minh Vũ không?”

“Ngươi còn dám nói!”

Liễu Viện Viện đỏ bừng hết mặt mũi.

Lúc này, Tần Ninh nhắc đến trước mặt mọi người không hề nể nang như cứa vào vết thương của cô ta.

Thật là đáng ghét!

“Nhãi con, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không có cửa ngươi lại tự bước vào!”

Liễu Mộ lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi quỳ xuống xin lỗi Liễu tiểu thư, tự phế tu vi thì Liễu Mộ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

“Nếu không…”

“Đừng mơ!”

Tần Ninh quả quyết cắt ngang lời nói của Liễu Mộ: “Chỉ với câu nói đó của ngươi thì đã đủ để cho khiến ngươi chết hơn 100 lần rồi!”

“Uy hϊế͙p͙ ta? Ngươi còn chưa đủ tuổi đâu!”

“Ngươi… muốn chết!”

Liễu Mộ không ngờ, Tần Ninh ôm cái đùi lớn của Thái tử thì lại ngông cuồng như thế.

Đây chính là trong khu vực thí luyện, không phải đế quốc Bắc Minh.

Lúc này, Thái tử cũng không xuất hiện mà cứu mạng của hắn được!

Thằng nhóc này muốn chết, vậy thì thành toàn cho hắn!

“Đối phó với ngươi à, ta cũng lười ra tay đấy!”

Tần Ninh tìm một hòn đá, ngồi ở lối vào của sơn cốc, vung tay nói: “Viên Viên, không cần nương tay”.

“Vâng!”

Diệp Viên Viên sải bước đi lên.

Roi Thanh Lân trong tay vang lên tiếng tách tách, trực tiếp vung ra.

“Cảnh giới Linh Hải tầng 7!”

Vẻ mặt Liễu Mộ kinh ngạc. Gã không ngờ, Diệp Viên Viên đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 7.

Nhưng, dù sao thì gã cũng tiến vào cảnh giới Linh Hải tầng 7 một thời gian rồi, nên Diệp Viên Viên cũng không thể làm khó gã.

Soạt…

Liễu Mộ sải bước lên, xông thẳng tới giết Diệp Viên Viên.

“Đáng ghét!”

Lúc này, Liễu Viện Viện tức không để đâu hết.

Tần Ninh thật vô lại, mỗi lần đều có người bảo vệ ở bên cạnh, quả là cực kỳ đáng ghét.

“Liễu Thương đại ca, giết hắn đi!”

Lúc này, Liễu Viện Viện mở miệng nói thẳng với thanh niên đứng bên cạnh.

“Được!”

Thanh niên đó cao lớn vạm vỡ, tay cầm đao lớn, xông về phía Tần Ninh.

“Vừa mới tới, không thể ngồi thở tí sao?”

Tần Ninh nhìn Liễu Thương đang lao tới, cười khẩy: “Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng 7 mà thôi!”

Tần Ninh đứng bật dậy, bàn tay vung ra, côn mảnh xuất hiện.

“Hôm nay, ta sẽ dùng côn đánh chó để khiến các ngươi hiểu rõ, thế nào mới là không biết sống chết”.

Tần Ninh cầm côn mảnh, sải bước đi lên, hơi thở rung động.

Cảnh giới Linh Hải tầng 6!

Linh khí đó xoay tròn, chính là cảnh giới Linh Hải tầng 6!

Thế mà gã này đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 6?

Lúc này, Sở Ngưng Thi đứng một bên cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất