Cổ Dung lười nhác nói: “Nếu không thật sự khiến người khác mất hứng đấy”.
“Đáng ghét”.
“Quá ngông cuồng!”
“Thằng nhóc này đúng là không coi ai ra gì cả!”
Nhất thời đệ tử Thanh Vân tông phẫn nộ không thôi.
Thế nhưng thế hệ trẻ tuổi ngoại trừ bốn người nhóm Kiếm Tiểu Minh ra thì không còn ai là cảnh giới Hoá Thần cả.
Thậm chí là Thẩm Văn Hiên công kích chủ yếu bằng đan thuật cũng không phải là đối thủ.
“Nghe nói thực lực của tông chủ Lý Nhất Phàm và viện trưởng Thiên Linh Lung cũng không tầm thường, cùng lên hết đi!”
Cổ Dung lúc này cười nói: “Nếu không thì thật sự khiến người khác mất hứng đấy!”
Lần này Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Lung đều tức giận không kiềm chế được.
Vù vù...
Hai bóng người lúc này lập tức lao vụt ra.
Tu vi của Lý Nhất Phàm về bản chất cũng không kém, nếu không thì Tần Ninh cũng sẽ không để hắn ta đã nhậm chức vị tông chủ của Thanh Vân tông.
Còn Thiên Linh Lung thì có một trái tim linh lung có năng lực lĩnh ngộ siêu phàm.
Cảnh giới Hóa Thần tứ chuyển và tam chuyển liên thủ chưa chắc đã không có cơ hội.
Phút chốc, ba người lao vào đánh nhau.
Cổ Dung tung ra hai quyền, linh khí dồi dào.
“Liệt Bi Linh chưởng!”
“Thông Linh quyền!”
Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Lung cũng không nương tay.
Cổ Dung lúc này trước đòn tấn công của hai người thì liên tục lùi về phía sau.
“Cổ Dung đừng đùa nữa!”
Cổ Sơn Hà bây giờ khẽ cười nói: “Dùng bản lĩnh thật sự của ngươi đi!”
“Vâng!”
Cổ Dung cười nhạo một tiếng lui lại rồi chém ra một đao.
Bùm...
Một lớp ánh sáng màu máu nổ tung.
Hai người Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Kung vội vàng lùi lại.
Thế nhưng khi Cổ Dung cầm đao lên cả người liền giống như biến thành một người khác.
Chém xuống một đao, đao khí thông suốt khắp toàn thân Cổ Dung từ trên xuống dưới.
Bùm...