“Ta nghe nói đến!”, Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt, đáp: “Đó là một vị hào cường, nghe nói năm đó là cường giả ở cảnh giới Tam Vị”.
Tần Ninh làm bộ nói, nhưng Cốc Tân Nguyệt cứ cảm giác như tên này đang nói dối.
Tần Ninh cũng bất lực lắm.
Nếu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe được thì thì nhiều nhất sẽ kinh ngạc thôi chứ không nghĩ kỹ, hai cô có nghĩ thêm nữa thì cũng nghĩ không ra.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt không uổng phí mấy vạn năm sinh tồn, luôn muốn vạch trần lời nói của hắn.
“Đi thôi!”
Tần Ninh nói: “Dù sao cũng là nàng giết người, đến lúc ấy Thần Phong tông và Lang Vương tông muốn gây sự, các ngươi cứ đổ cho nàng là được”.
Lời này nói ra, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều mang vẻ kỳ quái.
Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt không phải đi cùng nhau à?
Sao nghe cách Tần Ninh nói thì như đang đẩy hết cho Cốc Tân Nguyệt vậy?
Cô gái như vậy, đổi là người khác thì chỉ muốn cung phụng, nâng như nâng trứng, sợ nàng chịu uất ức.
Nhưng Tần Ninh... lại giống như đuổi người vậy!
Cốc Tân Nguyệt không giận nữa.
Đợi tám vạn năm rồi, giờ cuối cùng nàng cũng chờ được một manh mối.
Bất kể thế nào thì giờ phải bắt lại Tần Ninh, không thể buông tay, như vậy có thể tìm được Cửu U Đại Đế!
Người đàn ông đó, nàng chắc chắn phải đi theo!
Tần Ninh mà biết Cốc Tân Nguyệt đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ phụt máu mất.
Hắn không muốn giống cha mình, bị chín người mẹ làm cho to đầu đâu.
“Phương công tử!”
Có một tiếng la ở phía trước đột ngột vang lên.
“Lão Kiệt!”
Nhìn người này, Lưu Phương Nhi tức thì dừng lại.
Ông già đó trên người dính máu, quát lên: “Không thể đến thành Lưu Diễm nữa, Phương công tử và Tường công tử mau chóng dẫn người chạy đi thôi!”
Lão Kiệt lúc này mở miệng nói: “Hai vị công tử là hy vọng của Lưu Diễm các, là hy vọng của Lưu gia, hãy mau đi đi, Thần Phong tông và Lang Vương tông đã đánh tới cửa rồi, thề phải tiêu diệt Lưu Diễm các chúng ta”.
Nghe Lão Kiệt nói xong, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường đều mang sắc mặt sợ hãi.