“Đừng khóc đừng khóc, không ăn mì thịt bò được chưa?”
Thạch Cảm Đương lúc này cạn lời, nói.
Cái con bò này mà bị trêu đến khóc thì chắc chắn hắn ta sẽ bị sư tôn đánh cho một trận.
Trong lúc đó, phía trên Lưu Diễm các bỗng nhiên xuất hiện các luồng khí tức mạnh mẽ.
Có hoa tươi lót đường, một chiếc xe từ từ đi tới.
Bên trong xe, một bóng dáng xinh đẹp, vào thời khắc này đi ra, nhìn về phía dưới, phi thân xuống thành trì.
Thạch Cảm Đương ở trong viện, ngẩng đầu liếc mắt, không nói gì.
Bóng dáng kia đi thẳng tới lầu hai.
“Tần công tử!”
Cô gái thoạt nhìn xinh đẹp bất phàm, khí tức như tiên tử, cao cao tại thượng.
“Tiên tử Thanh Nguyệt”.
Nhìn thấy người tới, Tần Ninh khẽ cười nói: “Cô tới nơi đây, là cũng muốn tham gia vào à?”
Tiên tử Thanh Nguyệt lúc này có khí tức hoàn toàn khác biệt.
Rõ ràng là bước vào tới cảnh giới Địa Vị.
Nhìn ra người của ngũ đại thế lực đang lo lắng chờ đợi, không dám nói một lời.
Tiên tử Thanh Nguyệt mỉm cười nói: “Tần công tử chớ hiểu lầm, tiểu nữ tử chỉ tới để cảm ơn Tần công tử mà thôi”.
“Nhờ có Tần công tử một lời mà đánh thức người trong mộng”.
“Cảm ơn thì không cần đâu”.
“Có thể phát hiện quyển thứ mười, chứng minh chính cô cũng có nỗ lực”. Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Lần này qua đi, ngũ đại thế lực sẽ không thể cạnh tranh với Thanh Hà Tiên Sơn được”.
“Đến lúc đó, cô chăm sóc cho Lưu Diễm các một chút nhé”.
Tiên tử Thanh Nguyệt nghe vậy thì khẽ gật đầu.
“Tiểu nữ tử có một người con gái, chưa định hôn, cũng coi như hợp đôi với công tử Lưu Phương Nhi của Lưu Diễm các, không biết ý của Lưu các chủ thế nào?”
Tiên tử Thanh Nguyệt nhìn Lưu Vân Triết.
Lần này, Lưu Vân Triết ngơ ngác.
Thanh Hà Tiên Sơn muốn... kết thông gia với Lưu Diễm Các sao?
“Làm sao? Ngơ ngác à?” Tần Ninh nhìn Lưu Vân Triết và nói: “Ta rời đi lần này, khó đảm bảo ngũ đại thế lực không có hành động gì, Thanh Hà Tiên Sơn thông gia với các người thì đám người đó sẽ không dám làm càn nữa”.
Lưu Vân Triết tức thì nói: “Nguyện ý nguyện ý, đa tạ tiên tử Thanh Nguyệt!”
Lưu Vân Triết thật sự có hơi sững sờ.
Ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ được rằng.
Tiên tử Thanh Nguyệt ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Muốn nói cái gì thì cứ nói đi!”
Tiên tử Thanh Nguyệt do dự một chút rồi rút ra một thanh trường kiếm.