Cũng là ngày thành hôn của Thần Nam Vân!
Hắn ta làm sao có thể trở mặt trong chính ngày thành hôn của mình được?
Trước mắt trấn an Tần Ninh mới là thượng sách.
Tâm tư của người này không hề bình thường chút nào.
“Con mẹ nó chứ!”
Thần Nam Vân vừa nói xong, một tiếng chửi rủa vang lên.
Tâm tính của đám người vừa bị khuất phục lúc này bỗng thay đổi hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người vừa mở miệng.
Thạch Cảm Đương!
Thạch Cảm Đương lúc này hùng hùng hổ hổ nói: “Ranh con, ngươi là cái thá gì chứ? Người phụ nữ của sư tôn ta mà ngươi nói muốn cưới là cưới liền được sao?”
“Phong cho sư tôn là làm minh chủ của Cửu U minh?”
“Cúi đầu bái Thần gia các ngươi làm vua?”
“Thần gia các ngươi đã ăn bao nhiêu cái bánh mà lớn mặt thế hả?”
“Bảo sư tôn ta cúi đầu bái Thần gia các ngươi làm vua, có chút mặt mũi nào không thế?”
“Đừng nói là ngươi, cho dù là ông trời có đến đây thì cũng vẫn chưa đủ tư cách đấy đâu!”
Một trận chửi rủa lúc này ập xuống.
Thạch Cảm Đương gào thét một tràng.
Đám người lúc này đều không còn lời nào để nói.
Đồng loạt nhìn về phía Thạch Cảm Đương!
Cái này... cái này là sư tôn của ngươi không vui thì ngươi cũng không vui sao?
Thần Nam Vân lúc này đứng vững giữa không trung, vẻ mặt vẫn ôn hoà như cũ, từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía Tần Ninh.
“Tần Ninh, ta muốn ngươi phải biết rằng, chuyện này có thể là lớn cũng có thể là nhỏ!”
“Người cho ta, còn Cửu U đại lục cho ngươi!”
“Thân là cháu đích tôn của Thần gia thì cái đó ta vẫn có thể đáp ứng được!”
Thần Vân Nam vẫn giữ dáng vẻ phong đạm vân khinh.
“Hình như ngươi nhầm lẫn gì rồi thì phải?”
Tần Ninh lúc này mỉm cười nói: “Thanh Vân tông của ta xưng bá ở Cửu U đại lục, ai dám không phục?”
“Còn Viên Viên và Sương Nhi...”
Tần Ninh duỗi tay ôm hai cô gái vào trong lòng, mười ngón tay không an phận vuốt ve hông của hai cô gái.
Cho ngươi cái mặt mũi đấy?
Lúc này trong sân có vẻ hơi yên ắng.
Đám người đờ đẫn nhìn Tần Ninh.