Một cảnh giới Địa Vị hậu kỳ khác.
“Lão tử không chặt ngươi thì không được”.
Thạch Cảm Đương mắng to một tiếng, cầm búa rìu trong tay.
“Tiểu Thạch Đầu!”
Tần Ninh lúc này mở miệng.
“Sư tôn...”
“Không sao, ta đấu với hắn!”
Tần Ninh cười nói: “Lâu rồi cũng chưa động tay, hiếm lắm mới gặp được một người thú vị như này, hơn nữa ta cũng muốn xem thử sức mạnh của Hoàng thể A Ngọc như nào”.
Tần Ninh vừa nói xong, khuôn mặt của Thần Nam Vân không còn giữ được sự bình thản nữa.
Hoàng thể A Ngọc!
Thần Nam Vân hắn ta chính bởi vì là Hoàng thể A Ngọc cho nên mới có thiên phú mạnh mẽ, thực lực lớn mạnh như này.
Thế nhưng người bình thường không thể nào liếc mắt một cái mà nhìn ra được.
Mà Tần Ninh chỉ nhìn qua hắn ta vậy mà đã đoán ra được.
Thạch Cảm Đương bây giờ cũng không nói gì thêm!
Chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trung tuổi đứng ở bên cạnh Thần Nam Vân.
Tần Ninh sải bước đi ra, một tay chắp ở đằng sau.
Thần Nam Vân lúc này cũng bước ra.
Bầu không khí bên trong Thanh Vân tông trở nên căng thẳng.
Rõ ràng Thần gia không hề dễ trêu chọc.
Thế nhưng Tần Ninh vẫn không hề nhượng bộ một bước.
Thần Nam Vân nhìn về phía Tần Ninh, cười nhạt nói: “Ngoại trừ phụ thân và ông nội ra không ai biết Hoàng thể A Ngọc, làm sao ngươi biết được?”
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết ngay thôi”.
Tần Ninh bình tĩnh nói: “Nhưng có Hoàng thể A Ngọc mà ở độ tuổi này lại mới chỉ đến cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ thì thật đúng là quá mất mặt”.
Vẻ mặt của Thần Nam Vân lúc này vẫn không thay đổi.
Thế nhưng trong lòng đã tức giận bừng bừng.
Quá mất mặt?
Toàn bộ đại lục Trung Thần căn bản không có bất kỳ thiên kiêu chi tử nào có thể so sánh được với hắn ta.
Từ nhỏ đến lớn có vô số người đối xử cung kính và nịnh nọt hắn ta.
Chưa từng có một ai có can đảm dám nói với hắn ta mấy lời như này.
“Nếu đã vậy thì ta phải xem thử cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ ngươi có cái gì đáng huênh hoang!”
Cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ?
Ai?
Tần Ninh sao?