Đó cũng không phải là khí lạnh thấu xương thật.
Mà là khí lạnh đi vào trong não mê hoặc bọn họ.
Vậy mà lại chân thật đến thế.
“Phá!”
Tần Ninh lại quát khẽ một tiếng, hai cánh mở ra, khí lạnh vô tận phóng đến.
Cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.
Đối kháng với cảnh giới Địa Vị sơ kỳ.
Lấy một chọi bốn.
Nhưng lại đè bẹp bốn người!
Nếu không phải thấy tận mắt thì ai mà tin được?
Bốn tên cường giả cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lúc này toàn thân từ trên xuống dưới sớm đã tiêu điều xơ xác.
Áp chế của Tần Ninh đối với bọn họ quá độc ác.
Khí tức âm hàn kia căn bản không thể ngăn cản nổi.
Cứ tiếp tục như này thì chắc chắn sẽ chết.
“Các vị, ta đi trước một bước, ba người các vị hãy giết chết hắn!”
Một tộc lão trong Thần gia đột nhiên quát lên.
Ngay sau đó, người kia lao ra, sức mạnh to lớn trong cơ thể đang bị đè nén tụ tập.
Bùm...
Cùng lúc đó, một tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Cảnh giới Địa Vị phát nổ mà chết.
“Chết tiệt!”
Ba người còn lại nhìn thấy cảnh này sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Nhưng bọn họ cũng biết.
Vị tộc lão tự phát nổ kia muốn đả thương Tần Ninh, tạo cơ hội cho bọn họ.
Bốn cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lớn bị một tên cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ chèn ép đến mức này thật sự quá mất mặt.
Ba người không nói gì thêm, nháy mắt lao về phía Tần Ninh.
Nhưng ngay sau đó, ba người lập tức sững sờ.
Vốn tưởng một cảnh giới Địa Vị sơ kỳ phát nổ thì Tần Ninh không chết cũng phải bị thương nặng.
Thế nhưng lúc ba người định xông ra.
Lại thấy Tần Ninh ở phía trước đứng lù lù bất động.
Cảnh giới Địa Vị phát nổ mà lại không hề có bất kỳ tác dụng gì đối với hắn.
“Tự nổ? Thế thì bớt thêm được một chuyện ta đỡ phải giết các ngươi!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Tự nổ không có tác dụng gì với ta đâu, bỏ cái ý nghĩ đấy đi!”