Đan
Cảnh giới Thiên Vị chính là nhân vật giống như thần.
Ngay chính lúc nào, cảm giác Thần tam gia cho mọi người thấy chính là như vậy.
Giống như thần chỉ ngất trời, một chùm tia sáng linh khí ở đằng sau phóng lên cao.
Uy lực Thiên Vị lúc này hiện ra hết không bỏ sót.
“Cột Thiên Vị!”
Tần Ninh cười giễu cợt một tiếng.
“Xem ra Thần gia tưởng Tần Ninh ta dễ bắt nạt”.
“Thạch Cảm Đương, đến lượt ngươi nêu tên tuổi rồi!”
“Vâng!”
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Thần Phong, cười ha ha.
Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.
Đánh nhau như vậy mới thú vị.
Một tiếng cười lớn, Thạch Cảm Đương cươi nói: “Tiểu tử, trận chiến hôm nay nhờ ngươi giúp ta tiến vào cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.
Thạch Cảm Đương hoàn toàn không sợ, trực tiếp xông lên.
Ngay lúc này mọi người kinh ngạc.
Cảnh giới Địa Vị hậu kỳ muốn giết cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ!
Xem ra kẻ ngông cuồng không chỉ có Tần Ninh.
Tên Thạch Cảm Đương này cũng rất ngông cuồng.
Chùm tia sang ở sau lưng Thần nhị gia bay vọt lên, sát khí hừng hực.
Cảnh giới Thiên Vị vậy mà lại bị người ta khinh thường như vậy.
Phẫn nộ!
Lan tràn ra.
“Giết!”
Một tiếng quát khẽ vang lên, trong chốc lát Thần nhị gia xông về phía Thạch Cảm Đương.
Mà đồng thời gần một trăm vị cao thủ cảnh giới Nhân Vị, cảnh giới Địa Vị xông về phía Tần Ninh.
Thiếu chủ vẫn đang nằm trong tay Tần Ninh.
Nhìn thấy gần trăm người lao vùn vụt tới, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không khỏi lo lắng.
Mặc dù nói hai cô đi theo bên cạnh Tần Ninh, hiểu biết sâu rộng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trận đánh lớn như vậy.
Tần Ninh khẽ cười: “Sợ cái gì? Ta là ai chứ?”
Nghe thấy lời này, hai cô gái nhất thời ngây ngốc.
“Mặc dù nhiều người nhưng đây chính là lúc rèn luyện các cô”.
Nghe đến đây, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi gật đầu.
Cốc Tân Nguyệt bên cạnh căn bản lười chẳng thèm nhìn.
Tần Ninh cũng không quản nàng ta.
“Cảnh giới Thiên Vị, các cô yên tâm giết!”
Cốc Tân Nguyệt rất không thoải mái nói.
Nhất thời hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều cầm thần binh xông lên.