Mấy người hàn huyên một hồi, Tần Ninh liền dẫn Cốc Tân Nguyệt rời đi.
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cười nói: “Hai cô yên tâm, nói không chừng sau này hai vị cũng giống như Cốc Tân Nguyệt, trở thành sư mẫu của ta cũng nên!”
“Ta nhất định sẽ không ngược đãi hai cô đâu, dạy bảo bình thường, dạy bảo bình thường”.
“Sư mẫu?”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không hiểu.
“Không nhìn ra sao?”
Thạch Cảm Đương ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Hiểu biết chuyện đời của các cô quá nông cạn, các cô không phát hiện ra Cốc Tân Nguyệt lúc nãy đứng ở bên cạnh sư tôn có vẻ hơi e dè không, lúc trước làm gì có đâu”.
“Còn nữa, khí chất của Cốc Tân Nguyệt rõ ràng là đã thay đổi”.
“Lời lúc trước nói cũng giống các cô, mặc dù khí chất khác biệt riêng nhưng cũng là tâm tư thiếu nữ, vừa nãy khác biệt rõ rệt”.
“Cho nên ta kết luận...”
“Sư tôn nhất định là... đã ngủ rồi!”
Thạch Cảm Đương chắc như đinh đóng cột nói.
“Khụ khụ...”
Lão Vệ lúng túng ho khan một tiếng, nói: “Ta thấy mông của ngươi vừa nhột vừa ngứa, muốn bị đánh thì nói thẳng ra”.
“Con mắt của ta không kém cỏi thế đâu!”, Thạch Cảm Đương hừ một tiếng, nói: “Tỳ nữ của sư tôn thăng chức trở thành sư mẫu, vậy thì ta phải khách khí tôn trọng, lão Vệ, ông không hiểu đâu, học hỏi thêm đi”.
Lão Vệ không thèm để ý.
Thạch Cảm Đương nhìn về phía hai cô gái, nói: “Đi, học nghệ thôi, Cốc Tân Nguyệt đó sống lâu hơn các cô, mặc dù thiên phú của hai cô kém hơn ta một chút nhưng cũng xem là lợi hại rồi”.
“Quẳng Cốc Tân Nguyệt bay xa mười con phố cũng không thành vấn đề”.
“...”
Thạch Cảm Đương đi ở phía trước, ba hoa chích choè không ngớt miệng.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi phía sau lại có chút chẳng quan tâm.
“Cốc Tân Nguyệt và công tử...”
Vân Sương Nhi trong lúc nhất thời hoảng hồn.
Nhìn về phía Diệp Viên Viên, nàng vẫn lạnh lùng như thế, dường như cũng chẳng quan tâm mấy.
“Viên Viên, cô không cảm thấy... khó chịu chút nào sao?”
“Không có!”
Diệp Viên Viên thản nhiên nói.
“Gạt người!”
Diệp Viên Viên nhìn về phía Vân Sương Nhi, thản nhiên nói: “Vậy còn cô thì sao?”
“Ta?”
Vân Sương Nhi ngẩn người, nói: “Ta nguyện ý đi theo, ở bên cạnh công tử, còn chuyện sau này ai mà liệu trước được chứ?”