Há có thể cho hạng người vô danh như Thạch Cảm Đương, bài xích hắn ta ngay trước mặt?
“Tới đây!”
Lúc này Thạch Cảm Đương ngoắc tay nói: “Đánh đơn hay là cùng lên, ngươi nói đi!”
“Đối phó với ngươi cần gì dùng đến người khác, một mình ta là đủ rồi!”, Thạch Ngọc Kiệt quát lên.
“Được, thấy ngươi cùng họ với ta, lão tử tha cho ngươi khỏi chết”.
Lúc này Thạch Cảm Đương bay lên, một khí thế cuồn cuộn phóng ra mạnh mẽ, cột Thiên Vị ở sau lưng phóng lên cao.
Cảnh giới Thiên Vị!
Lần này tất cả mọi người đều ngẩn người.
Một thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi lại là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ.
Đây là bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ ư?
Lúc này thân ảnh Thạch Ngọc Kiệt vừa muốn lao ra liền dừng lại, sắc mặt cổ quái.
“Thế nào? Sợ?”
Thạch Cảm Đương hừ lạnh nói: “Không bản lĩnh thì đừng chẹp chẹp phí lời nhiều như vậy”.
“Tiểu Thạch Đầu!”, Tần Ninh lúc này hô một câu.
“Dạ, sư tôn”.
Nghe thấy Tần Ninh mở miệng, Thạch Cảm Đương lui về, dáng vẻ dương dương tự đắc.
Lúc này Tần Ninh đứng ở góc Tây Bắc thiên cung Bắc Thương, thân ảnh dừng lại.
Bây giờ sau lưng hắn đã có mười mấy vị cao thủ cảnh giới Thiên Vị, còn có mấy trăm người đi theo.
Những người này muốn xem xem, rốt cuộc Tần Ninh có cách gì.
Suy cho cùng thất đại thế lực rõ ràng không muốn để cho bọn họ cùng tiến vào Thiên Cung.
Trước mặt mọi người Tần Ninh có thể nói dẫn bọn họ vào bên trong, tóm lại không phải nói hươu nói vượn chứ?
“Chư vị!”
Lúc này, một giọng nói vang lên lần nữa.
Thạch Ngọc Kiệt mở miệng nói: “Nếu chư vị muốn theo bọn ta tiến vào thiên cung, Thạch gia ta đồng ý dẫn người, chỉ cần một cây huyền khí làm phí dẫn đường là được!”
Vừa rồi Thạch Ngọc Kiệt bị Thạch Cảm Đương bêu rếu, lúc này đương nhiên muốn tìm lại danh dự.
Nghe thấy Thạch Ngọc Kiệt lại nói chuyện, Thạch Cảm Đương nổi giận.
Thằng nhãi này hoàn toàn không biết tiến lùi!
Nhất thời đám người năm bên còn lại cũng bắt đầu bàn bạc.
Cuối cùng bảy bên đi đến nhất trí.
Thạch Ngọc Kiệt cười nói: “Ai còn muốn đi vào theo, bây giờ có thể bỏ ra hành động”.