“Giết!”
Tần Ninh lại khẽ quát lần nữa, cây hoa giống như chất đống xông về phía Mặc Thường Ngôn và Vũ Trạch Điền.
Nhị đại cảnh giới Thiên Vị, lúc này dần dần chống đỡ hết nổi.
Chạy lại chạy không thoát, giết lại giết không nổi.
Hai người, nhất định là kết cục chết!
Bùm bụm...
Cùng với hai tiếng âm thanh trầm thấp vang lên, hai cảnh giới Thiên Vị liên tiếp ngã xuống đất.
Máu tươi chảy ra xối xả, cơ thể của hai người dần dần mất đi nhiệt độ.
“Sư tôn đỉnh quá!”
Thạch Cảm Đương lập tức cười ha ha nói.
Loại người này chẳng cần hắn ta phải ra tay, sư tôn trực tiếp động thủ là có thể làm thịt bọn chúng dễ như trở bàn tay.
Vân Sương Nhi nhìn xung quanh, những thi thể bị cây hoa bọc lại, dần dần biến mất.
Thậm chí ngay cả xương cốt cũng không còn.
Thế nhưng lúc này, những cây hoa ấy nở ra những đoá hoa trông vô cùng rực rỡ.
“Những cây hoa này không phải được tưới bằng máu đấy chứ?”, Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy!”
Tần Ninh gật đầu nói.
Vân Sương Nhi ngay lập tức sững sờ.
Thật sự là dùng máu để tưới?
Lúc này, hơn mười người đã bỏ mạng, ngoài mùi máu tươi phảng phất trong không khí ra thì trên mặt đất không nhìn thấy một giọt máu nào cả.
Khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Thạch Cảm Đương cảm khái nói: “Thường những thứ càng xinh đẹp thì bên trong lại càng hiểm độc!”
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều liếc mắt nhìn qua.
Thạch Cảm Đương cười he he nói: “Đương nhiên không phải là hai cô rồi”.
Tần Ninh không để ý đến ba người, tiếp tục cất bước đi vào bên trong rừng hoa.
Đi được khoảng nửa ngày thì đến cuối rừng hoa.
Xuất hiện ở trước mắt bốn người là một quảng trường.
Quảng trường hình vuông.
Mà ở bốn góc của quảng trường có bốn cột đá màu xanh sừng sững cao trăm trượng.
Lúc này trông cột đá màu xanh vô cùng to lớn.
Tần Ninh không khỏi cảm thán nói: “Chỗ tốt!”
“Là sao?”
“Đợi một lát nữa các ngươi sẽ biết ngay thôi”.