Tần Ninh giẫm chân lên rồng băng, rồng băng bỗng gầm thét.
Kiếm Đoạn Không một lần nữa được rút ra.
Thần hồn Băng Hoàng và kiếm Đoạn Không lại dung hợp một lần nữa.
"Không!"
Hạ Phong Thủ lúc này gào lên một tiếng, quát to: "Trưởng tộc cứu ta!"
Thế nhưng đã muộn rồi.
Tần Ninh lúc này giống như từ trên trời giáng xuống, không thể ngăn cản.
Kiếm mang chém xuống một lần nữa, sát khí dao động.
Một tiếng vù vù đột nhiên vang lên vào lúc này.
Đầu của Hải Phong Thủ lìa khỏi cơ thể.
Hai huyền cảnh Tạo Hoá lớn một trước một sau chết ở trong tay của Tần Ninh.
Đám người có mặt ở ở đây đã hoàn toàn chết lặng.
Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ đồ sát hai huyền cảnh Tạo Hoá lớn.
Loại chuyện như này cho dù có nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ.
Sự chênh lệch giữa cảnh giới Tam Vị và huyền cảnh Tạo Hoá là quá lớn!
Một ngụm hơi thở Tạo Hóa có thể giết chết cảnh giới Tam Vị.
Cái này không hề nói ngoa, thế nhưng lúc này đối với Tần Ninh mà nói thì công kích của hơi thở Tạo Hóa hình như chẳng hề có tý tác dụng nào cả?
"Chết tiệt!"
Lãng Vinh Thăng lúc này thấp giọng quát một tiếng: "Thạch Thịnh Vũ, Hải Vân Dực, hai người các ông có thể chống đỡ được không?"
"Có thể!"
"Được!"
Lãng Vinh Thăng tách ra.
Huyết Xung Khung lúc này cũng phi thân lao xuống.
Trong chớp nhoáng, hai con sư tử đá đối mặt với hai người Thạch Thịnh Vũ và Hải Vân Dực, trong nháy mắt cắn xé xông ra.
Hai con sư tử đối mặt với bốn người vẫn đang ở thế bất bại, bây giờ đối đầu với hai người, ngay lập tức tấn công mãnh liệt.
Cảnh giới Thiên Vị hoàn toàn không thể đặt chân được vào chiến trường này.
Bốn người Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, cảnh giới Thiên Vị có thể đối phó được với ai đây?
Đi chính là tìm cái chết.