Thạch Cảm Đương gầm thét nói.
“Nên gọi ngươi là Thiên Thanh Thạch hay là Thạch Cảm Đương đây?”
Người đàn ông cầm đầu cười nhạt nói: “Nếu không nhờ có Thiên Đế các bọn ta thì ngươi đã chết từ lâu rồi, sao còn có thể sống qua chín vạn năm được chứ? Lại còn xảy ra chuyển biến lớn như thế, cải lão hoàn đồng!”
“Phi!”
Thạch Cảm Đương mắng: “Đó đều là nhờ năng lực của sư tôn ta, liên quan đếch gì đến các ngươi?”
“Ha ha...”
Người đàn ông mặc áo bào màu đen cũng không tức giận, nói: “Tần Ninh công tử, các chủ nhà ta có lệnh lấy kính Bắc Thương về, còn ngươi... cũng phải chết!”
“Nếu như ngươi tình nguyện giao ra kính Bắc Thương thì ta có thể tha cho ba người bên cạnh ngươi một con đường sống”.
Người đàn ông dẫn đầu vừa nói xong, khí tức trên người lập tức bành trướng.
Huyền cảnh Tạo Hoá tứ đoạn!
Mà cùng lúc đó, các thế lực và các đại lục đứng cách đó mười mấy dặm sắp rời đi bây giờ cũng sững sờ.
Tình huống gì đây?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Huyền cảnh Tạo Hoá không phải đã chết sạch rồi sao?
Sao bây giờ đột nhiên lại có thêm hơn mười vị có khí tức của huyền cảnh Tạo Hoá.
Nhất đoạn đến tứ đoạn, mạnh yếu khác nhau.
Ai đến vậy?
Hôm nay, mỗi võ giả ở các đại lục đều bị đả kịch cực lớn.
Huyền cảnh Tạo Hoá từ khi nào mà mất giá đến vậy?
Tần Ninh bây giờ nhìn về phía trước, ngước mắt lên cười nói: “Thiên Đế các, lại gặp rồi!”
“Kính Bắc Thương đưa cho các ngươi thì các ngươi sẽ tha chết cho bọn họ?”
“Đúng vậy?”
Người đàn ông cầm đầu nói: “Ngươi đã đến cực hạn rồi đúng không? Ta không phải là người mà mấy tên tứ đoạn bước nửa chân vào quan tài có thể so sánh được đâu!”
“Ngươi phải hiểu, kiếp nạn này ngươi không chạy thoát được đâu!”
“Nói như vậy...”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Thì đệ tử nòng cốt của mấy đại lục kia là do các ngươi giết rồi cố ý đổ tội cho ta?”
“Không sai!”
Người đàn ông mặc áo đen cầm đầu nói: “Vốn tưởng rằng hơn mười nhân sứ chúng ta giết ngươi thì dư sức, nhưng không ngờ ngươi lại mạnh đến thế”.
“Giết chết bảy vị huyền cảnh Tạo Hoá tứ đoạn”.