“Nàng yên tâm, năm đó là năm đó, hiện nay là hiện nay”.
Tần Ninh tỉ mỉ nói: “Nàng cũng biết, năm đó khi ta rời khỏi Cửu U mới là linh cảnh Niết Bàn, thế nhưng sau này ta đã đạt thành tựu cảnh giới Vương Giả”.
“Cấp bậc đứng vững ở đỉnh nhọn toàn bộ đại lục Vạn Thiên”.
“Mà năm đó ta dẫn lão Vệ đi cùng, vì tìm kiếm hàng vạn hàng nghìn thần bảo cho Kinh Mặc đại ca sống lại mà đã đi khắp đại lục Bắc Thiên”.
“Nếu không phải vì Kinh Mặc đại ca, về sau ta đã tiêu diệt Ma tộc dưới lòng đất, chỉ có điều lúc ấy ta đã đến lúc chết!”
“Đến lúc chết?”
Cốc Tân Nguyệt không hiểu.
Tần Ninh ở cảnh giới vô địch năm đó đã đạt tới gần mười vạn năm tuổi thọ, sao có thể chết lúc ấy được?
Tần Ninh nhẹ vuốt lưng của Cốc Tân Nguyệt, cười nói: “Chuyện này về sau nàng sẽ hiểu, lúc này có nói cũng vô dụng”.
“Ta đây lại muốn nghe cơ”, Cốc Tân Nguyệt không phục nói.
“Hiện tại nói với nàng, nàng cũng sẽ không hiểu, chẳng bằng sau này để nàng từ từ hiểu đi”.
“Tốt thôi!”
Cốc Tân Nguyệt nói tiếp: “Nếu chàng đã muốn xuống dưới lòng đất, ta đi với chàng”.
“Nàng đi cùng ta là hại ta đó”.
Tần Ninh cười nói: “Ta có kính Bắc Thương trong người, Ma tộc dưới lòng đất sẽ không đả thương ta được”.
“Hơn nữa nàng cần làm một chuyện quan trọng hơn”.
Cốc Tân Nguyệt không hiểu.
“Ngũ đại Ma tộc sẽ tuôn ra từ năm thông đạo, Vũ gia trấn thủ một, Hoàng Phủ gia trấn thủ một, tám đại cổ quốc trấn thủ một, Vô Cực Thần Sơn cùng U Minh tông hai, ít nhất là cần linh cảnh Niết Bàn trấn thủ”.
“Ta sẽ tọa trấn Vô Cực Thần Sơn, nàng cần tọa trấn thông đạo của U Minh tông”.
Cốc Tân Nguyệt trong lòng tuy có bất mãn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tần Ninh, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Chàng một mạch nói Vô Cực Thần Sơn, vậy Vô Cực Thần Sơn ở đâu?”, Cốc Tân Nguyệt không hiểu nói: “Vô Cực Thần Sơn của Cửu U đại lục năm đó tựa hồ đã không còn sót lại chút gì...”
Tần Ninh cười không nói, chỉ chỉ dưới chân!
“Ở chỗ này?”
Nơi đây, chính là vị trí của Vô Cực Thần Sơn năm đó?
Nàng đã từng thấy Vô Cực Thần Sơn, nhưng cũng không phân biệt được ra.
“Xem ra chàng sớm đã có quyết định!”