Hắn ta không nghĩ tới Tần Ninh lại thật sự dám giết hắn ta.
"Nói giết ngươi liền giết, không hề nói đùa!"
Lúc này Tần Ninh đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng.
Bịch một tiếng, bóng dáng Đông Phương Việt ngã xuống đất.
Mà một bên khác, lão Bác không dám dừng lại, bóng ông ta lóe lên, không để ý đến vết thương của mình, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Giờ phút này, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
Chỉ sợ hai người này còn không biết mình đã gây ra họa lớn rồi?
Đông Phương Việt!
Con trai của tộc trưởng Đông Phương Hoằng của thế gia Đông Phương.
Em trai của Đông Phương Ngạo - một trong Giang Bắc Tứ Hổ lừng lẫy.
Tần Ninh nói giết là giết.
Chỉ sợ tên này còn không biết rốt cuộc mình đã gây ra phiền phức lớn thế nào đâu.
“Đi!”
Tần Ninh nhìn mấy thi thể kia, không thèm để ý.
Bốn thế lực lớn ở Giang Bắc?
Ở trong mắt hắn, nó không đáng để nhắc tới.
Ban đầu Đông Phương Việt trêu chọc hắn, hắn cũng chỉ muốn dạy dỗ một trận thôi.
Chỉ là tên này không biết điều, vậy thì đành phải giết.
Về phần bối cảnh của Đông Phương Việt.
Tần Ninh hắn giết người có bao giờ cần xem người muốn giết có bối cảnh gì đâu?
Hai sư đồ rời khỏi khu giao dịch tự do.
Mà lúc này, trong đại sảnh Vạn Thiên Các.
Mấy bóng người vội vàng đi ra.
Dẫn đầu chính là Vạn Khuynh Tuyết, cùng với Phúc Lão và Ninh Húc các chủ.
Lúc này hai người Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư vừa trở về, vừa vặn gặp được mấy người kia.
“Tần công tử, người không sao chứ?”
Ninh Húc các chủ nhận được tin tức, trước tiên là đi xin chỉ thị Vạn Khuynh Tuyết rồi lập tức chạy đến.
“Ta có thể có chuyện gì được?”
Sắc mặt Tần Ninh vẫn rất bình thản, từ tốn nói: “Ta không cần số dược liệu tiếp theo, cũng không dám ở Vạn Thiên Các nữa”.
Hắn vừa nói ra, sắc mặt Vạn Khuynh Tuyết biến hóa.
Quả thực không thể coi thường thiên phú của Tần Ninh được.
Nếu đắc tội Tần Ninh thì sẽ không có lời.
“Tần công tử nói vậy là có ý gì?”
Lúc này Ninh Húc các chủ không nhịn được nói.
Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư được ở Vạn Thiên Các miễn phí.
“Ý gì ư?”
Tần Ninh đứng chắp tay, cười nói: “Ta vốn cho rằng, Vạn Thiên Các mở cửa làm ăn, chắc hẳn phải rất chu đáo!”