Thảo nào người này giết được Đông Phương Ngạo và Hà Vấn Thiên.
Đạo Thiên Hành cũng thở dài trước khung cảnh đó.
"May thật, may thật. Hiện tại kẻ này chỉ mới Niết Bàn tầng hai thôi, cảnh giới Thiên Nhân còn chưa đến chứ đừng nói là Vương Giả".
Hắn ta vỗ ngực, thở gấp.
"Linh cảnh Niết Bàn đã thế rồi, nếu đến cảnh giới Sinh Tử thì dùng Cửu Linh Tinh Thần Quyết một cái là... mình mà đứng gần kiểu này là xuống địa ngục chắc luôn!"
Đạo Thiên Hành thầm thở phào.
Tần Ninh vẫn cứ là U Vương thôi!
Dù là thời điểm nào, ở cảnh giới gì, làm gì có chuyện hắn cúi đầu trước ai?
Những kẻ ngu muội này tưởng người từng là U Vương không còn cảnh giới như trước là có thể xem thường chắc?
Chỉ biết tự đào mộ phần cho mình!
Mặt đất nứt nẻ, linh khí tản ra tứ phía.
Giờ đây, Dương Hạo Thiên đứng giữa trời.
Chết tiệt!
Khó chịu quá đi mất!
Đòn công kích của Tần Ninh quá mạnh.
Đây có phải sức mạnh mà Niết Bàn tầng hai có thể phát ra đâu!
"Triết Phong, bắt Lý Nhàn Ngư, giết!"
Dương Hạo Thiên quát.
Những người khác cũng nhận ra một điều.
Dương Hạo Thiên không thể thắng Tần Ninh.
Dương Triết Phong nghe vậy lập tức vung tay, tàn nhẫn ra chiêu.
"Vãng sinh đồng!"
Lý Nhàn Ngư thầm hô to trong lòng.
Trong chớp mắt, người Dương Triết Phong như dừng trong một giây.
Chỉ một giây đồng hồ!
Nhưng đó lại là thời khắc quyết định sống chết.
Khi đến linh cảnh Niết Bàn, di chuyển quãng đường trăm mét trong một giây không thành vấn đề nói gì đến một giây.
Tiếng "phập" vang lên ngay sau đó.
Dương Triết Phong bị một cây côn gỗ đâm xuyên cổ họng, máu tươi giàn giụa.
Mặt Lý Nhàn Ngư bị bắn đầy máu.
Nhưng Dương Triết Phong lúc này thì mặt mày trắng bệch, muốn nói gì song máu cứ liên tục tràn ra khỏi miệng.