Tần Ninh mỉm cười nhìn những người tại đây
"Ngươi chửi ai là súc sinh đấy?"
Tả Cương Thanh quát tháo, mặt mày tái mét.
"Có chửi ông đâu!"
Tần Ninh không thèm quan tâm đến ông ta, tiếp tục nhìn mọi người.
"Chư vị!"
Hắn lên tiếng: "Bồ Đề Linh Tử này thuộc về ta!"
Câu nói vừa vang lên, ai nấy đều trừng mắt nhìn Tần Ninh.
Lúc nãy Giang Bạch đã đủ ngông cuồng rồi, nhưng người ta có cảnh giới Sinh Tử tam kiếp, đủ vốn liếng để ngạo mạn.
Chưa kể, Giang Bạch chỉ cản trở Bách Luyện tông và Thiên Vấn tông mà thôi.
Tần Ninh thì chơi trội hơn, nói thẳng là... thuộc về ta!
Ngươi không nhìn lại cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư thấp đến đáng thương của bản thân xem có tư cách để đòi quyền sở hữu không hả?
Có điều câu nói tiếp theo lại khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm.
"Kính Tử Hiên cũng là của ta!"
Tần Ninh nói một cách từ tốn: "Nên xin lỗi chư vị ha, nơi này không còn việc cho các vị nữa".
Giờ thì ai cũng đứng hình.
Tần Ninh... tới đây diễn xiếc chắc?
Tần Ninh không nói gì thêm.
Nói thêm có được gì không?
Không!
Nếu nói với những người này rằng hắn không muốn họ phá cây Bồ Đề Linh Tử rồi giải phóng bọn Ma tộc dưới lòng đất ra ngoài.
Liệu họ có tin không?
Đâu có tin!
Đã như vậy thì chi bằng dùng cách khác nhanh gọn hơn.
Hắn sẽ giành Bồ Đề Linh Tử.
Kính Tử Hiên cũng thuộc về hắn.
Bắt bọn kia bỏ suy nghĩ đó luôn.
"Tiểu tử, ngươi chán sống rồi à!"
Tả Cương Thanh hừ lạnh.
"Đừng có nhai mãi cái câu chán sống chán sống đó nữa".
Tần Ninh khoan thai nói với bọn họ: "Ta nói chúng thuộc về ta, các vị có ý kiến gì không? Ý kiến ý cò thì đánh một trận, đừng nhiều lời".
"Tiểu tử, ngươi chỉ là Niết Bàn tầng thứ tư, đây không phải nơi để ngươi nghịch".
"Lưu Tiêu ta đây muốn xem ngươi có tư cách gì!"
Một trưởng lão trong Bách Luyện tông nhanh chóng đi ra.
Bành...
Cú đấm gào thét như tiếng gầm của hổ.
"Niết Bàn tầng năm?"
Tần Ninh phì cười: "Chém ông vẫn dễ lắm!"