Tần Ninh đứng trên đầu nó, nhìn Thiên Trường Nguyệt rồi thản nhiên nói: "Nếu chúng không đến thì ngươi sẽ chết thật đấy".
Lúc này, Thiên Trường nguyện rất muốn động đậy nhưng lại không tài nào nhúc nhích được.
Chữ chấn kia gần như đã làm vỡ nát thất kinh bát mạch của hắn ta.
Tên Tần Ninh này rốt cuộc đã xài thủ đoạn gì thế?
Võ quyết mà Tần Ninh thi triển đã được áp dụng hoàn toàn lên người Cửu Anh.
Đối với Tần Ninh, Cửu Anh bây giờ chẳng khác gì cái máy khuếch đại.
Nó khuếch đại hàng chục hàng trăm lần sát thương của Tần Ninh.
Loại biện pháp kì dị này hắn ta mới nghe lần đầu.
"Có vẻ như không có ai đến cứu ngươi rồi".
Tần Ninh mở miệng, bình thản nói: "Nếu đã như vậy, Cửu Anh, cắn đi!"
"Khà khà..."
Cửu Anh nhếch miệng cười kinh, lộ ra những cái răng lởm chởm, mỗi cái đều to như cái lu.
"Chưa đủ nhét kẽ răng của ta đâu!"
Vừa dứt lời, Cửu Anh há to miệng, rồi cắn một ngụm.
Oanh...
Bỗng nhiên, vang lên tiếng gào thét đầy đau đớn.
Âm thanh xé toạc vang lên.
"Răng rắc..."
Mây bụi mịt mù, bao trùm khắp nơi.
Bất chợt vang lên tiếng chửi rủa.
Cửu Anh chửi ầm lên.
"Ai đó?"
Làn gió thổi qua, xua tan mây mù.
Một bóng người đứng ở đỉnh núi.
Sau người đó còn có bốn người nữa, bọn họ đỡ Thiên Trường Nguyệt dậy.
"Chúng ta cứ tưởng rằng thực lực của Tần Ninh đã đủ mạnh rồi, chỉ là không ngờ lại như vậy, cứ xem như trước đó chỉ là bài kiểm tra nhỏ cho ngươi".
Một giọng nói âm u sắc lạnh vang lên.
"Nhị thúc!"
Thấy người nọ, sắc mặt Thiên Trường Nguyệt trở nên âm u.
Người nọ có phong thái cao quý, mặc chiếc áo choàng màu vàng, là biểu tượng của Thiên hộ pháp Thiên Đế Các.
Khí thế lượn lờ xung quanh người nọ đã đủ vượt xa Thiên Trường Nguyệt cả chục dãy phố.
Người nọ toát ra luồng hơi thở cực kỳ hùng mạnh!
Là cao thủ cảnh giới Quy Nhất đỉnh cấp!
"Hãy mau xưng tên".
Tần Ninh nhìn người nọ rồi thờ ơ nói.
"Thiên Đế Các, Thiên hộ pháp, Thiên Kha!"