Lúc này Thạch Cảm Đương vỗ vai Dương Thanh Vân, nhếch miệng cười nói: “Chết chưa? Ai bắt ngươi khoe khoang?”
“Ngươi xem sư tôn bình thường làm việc có khoe khoang không? Đó là bản lĩnh thật sự, ngươi còn kém xa sư tôn, đừng học lung tung”.
“Thật sao?”
Dương Thanh Vân nhìn về phía Thạch Cảm Đương, cười nhạt nói: “Tiểu Thạch Đầu, khi đó ngươi là đồ đệ của ta, đã quên lúc trước ta dạy ngươi thế nào sao?”
Thạch Cảm Đương giật khóe miệng một cái.
“Chờ đi, bây giờ ông đây đã là cảnh giới Vạn Nguyên rồi, không phải chỉ là cảnh giới Quy Nhất, cảnh giới Thiên Nhân sao? Rất nhanh ông đây sẽ là Vương giả, ông đây cũng đã nghĩ xong danh hiệu rồi, Chiến Vương!”
Đám người rời khỏi tâm trái đất.
...
Thanh Ninh các.
Trong một cổ điện.
Bốn phía có từng trận văn ngưng tụ.
Giờ phút này, bên trong cổ điện có hai bóng người ngồi xếp bằng.
Chính là Tần Ninh và Dương Thanh Vân.
“Phóng thích biển linh thức của ngươi đi”.
Tần Ninh từ tốn nói.
Dương Thanh Vân làm theo.
Sau đó, một khí tức kinh khủng tràn ngập trong cổ điện.
Khí tức kinh khủng kia dần dần lan tràn ra.
Khí tức mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy khó mà hô hấp.
Lúc này Tần Ninh không khỏi hít sâu một hơi.
“Sư tôn, không sao chứ?”
“Ừ!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Giữ vững bản tâm, duy trì biển linh thức vững chắc, có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được dừng lại”.
Nghe thấy vậy, Dương Thanh Vân gật đầu.
Câu vừa dứt, toàn thân Tần Ninh giải phóng khí tức băng hàn.
Lúc này, y phục của hắn cũng bị rách toạc để lộ cơ thể đầy những vết cắt.
Hình ảnh trước mắt làm Dương Thanh Vân giật mình.
"Sư tôn, người..."
"Chuyện nhỏ, chỉ là di chứng để lại sau khi thi triển Vạn Thể Thiên Văn và tượng Thanh Nguyệt thôi, ta tự giải quyết được".
Tần Ninh hờ hững nói.
Tuy cường độ thể chất của hắn rất cao.
Nhưng dù gì cũng chỉ đang ở linh cảnh Tụ Dương.
Bất kể là Vạn Thể Thiên Văn.
Hay là tượng Thanh Nguyệt.
Chúng đều là công cụ thích hợp với thân xác có cảnh giới Thiên Nhân hơn.