Đan thuật không phải là nâng cấp cảnh giới.
Võ giả nâng cấp cảnh giới thì cần có giác ngộ, hoặc một cơ duyên, như thế thăng một cấp hoặc chín cấp đều không có vấn đề.
Nhưng đan thuật cần có sự tích lũy lâu dài.
Mà cho dù có là giác ngộ thì cũng phải thăng cấp mới được, nào có thể thay đổi được nhanh thế.
Tần Ninh tuy là có kiến giải phi phàm về đan thuật, nhưng cũng không thể giúp Thẩm Thiên Trầm lập tức thay đổi sai lầm của mình và thắng Thiên Địch Nguyên được!
Lúc này Tần Ninh cũng không nói nhiều,
Hồng Ngọc đan sau một canh giờ đã được xuất lò.
“Mời đại sư Khương Vinh kiểm nghiệm!”
Khương Vinh lúc này bước lên, Tần Ninh cũng đi theo như một đan đồng, không nói gì cả.
Lúc kiểm nghiệm Hồng Ngọc đan thì Tần Ninh khẽ chau mày.
Khương Vinh lại nhìn Tần Ninh, tuyên bố: “Hồng Ngọc đan này, thủ đoạn luyện chế của Thiên Địch Nguyên càng cao minh hơn, công hiệu cũng cực kỳ rõ ràng.
Trận đấu này, Thiên Địch Nguyên thắng!”
Lời này nói ra, sắc mặt Thánh Minh Hoàng không mấy dễ chịu.
Trận tỉ thí đầu tiên là linh đan ngũ phẩm hạ đẳng, là trận Thẩm Thiên Trầm có khả năng thắng nhất.
Nhưng ông ta lại thua mất, vậy thì hai trận sau sao có thể thắng nổi.
Không ai dám nghi ngờ phán đoán của đại sư Khương Vinh, dù gì lão ta cũng là linh đan sư thất phẩm, không thể làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh tiếng của mình được.
“Giờ nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi sẽ tiến hành trận tỉ thí thứ hai, luyện chế linh đan Thanh Mãng!”
Tiếng của thái giám vang lên, nhóm người cũng thả lỏng ra, bàn luận ồn ào.
“Không hổ là linh đan sư ngũ phẩm đến từ Thánh Đan các nhỉ, Thẩm đại sư lần này e là thua mất thôi”.
“Đành chịu thôi, Thánh Đan các là đại tông môn mà đến cả bốn đại tông môn còn không dám đắc tội mà.
“Đúng vậy, thua thì cũng đành chịu mà!”
Lúc này, Thẩm Thiên Trầm đã đi đến bên cạnh Thánh Minh Hoàng.
“Bệ hạ!”
“Thẩm đại sư, hai trận tiếp theo liệu có nắm chắc?”
Nhưng xem ra tỉ thí này chắc chắn phải chịu thua rồi.
Thiên Nguyên linh cảnh vẫn phải cho mượn thôi.
.