Những người đi theo Tần Ninh thật sự không có ai bình thường.
...
Nguyên Hoàng cung.
Tần Ninh nằm trên giường, bên cạnh là Cốc Tân Nguyệt cùng Diệp Viên Viên không nói một lời.
Tần Ninh thì thầm nói: "Vẫn là tẩm cung của mình dễ chịu!"
Cốc Tân Nguyệt trêu ghẹo nói: "Ta thấy chàng nghĩ là, có mỹ nữ bầu bạn là dễ chịu nhất chứ hả?"
Tần Ninh cười.
"Đương nhiên, có hai người các nàng bầu bạn mới là quan trọng nhất".
Tần Ninh nhìn hai nàng, cười nói: "Cảnh giới Bán Vương, tùy thời có thể đạt đến Vương Giả, cố lên!"
"Khoảng cách về nhà của ta lại gần thêm một bước".
Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, nhịn không được nói: "Chàng nói cho chúng ta nghe một chút xem rốt cuộc nhà của chàng là thế nào đi..."
Tần Ninh thì thầm nói: "Càng lớn, càng rộng, càng xa..."
Một tay ôm lấy hai nàng vào ngực, trái ôm phải ấp, Tần Ninh cười nói: "Thiên địa này mênh mông vô cùng vô tận, Vạn Thiên, Cửu Thiên, mênh mông vô cùng vô tận".
"Các nàng muốn biết nhưng ta cũng không biết miêu tả thế nào".
"Nhưng ta có thể đưa các nàng đi xem một chút!"
“Đi xem ánh sáng của thiên địa, hết thảy của thế gian này".
Diệp Viên Viên ngẩng đầu nhìn Tần Ninh, nói: "Có phải chàng quên Sương Nhi rồi không? Không dẫn Sương Nhi đi cùng sao?"
"Làm sao lại quên đươc chứ!"
Tần Ninh khẽ cười đáp: "Đi hết, các nàng một người cũng không thể thiếu".
Con đường tu hành khô tịch vô vị.
Đi lên đỉnh phong, truy cầu thứ gì?
Tùy tâm mà đi, tùy ý mà động.
Con đường Tần Ninh muốn đi, chính là tùy tâm mà đi, tùy ý mà động.
Trong lần này, hắn sẽ không thất bại.
Trên bầu trời, Nguyên Hoàng cung tiến cực nhanh về phía trước.
Từ đại lục Thiên Ngoại đến đại lục Thương Lan ước chừng cần một tháng.
Trong một tháng này, Tần Ninh thảnh thơi tu hành.
Tại Nguyên Hoàng cung này, mỗi ngày hắn đều lẳng lặng thể ngộ, cảm thụ thương tích trong cơ thể mình chầm chậm khôi phục.
Mỗi ngày cũng đều giao lưu kết hợp với Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt, Tần Ninh đều rất coi trọng cả cơ thể lẫn tâm hồn.
"Sư phụ!"
Hôm đó, Thạch Cảm Đương hưng phấn bừng bừng, nhìn về phía trước, nói: "Sắp đến đại lục Thương Lan rồi!"
"Ta biết..."
Tần Ninh bình tĩnh nói: "Sư phụ ngươi không có mù lòa".
Thạch Cảm Đương không thèm để ý, cười hì hì nói: "Sắp được gặp tên Dương Thanh Vân kia rồi, bây giờ e là cái tên này sẽ không cười con được nữa rồi. Chờ con đến Vương Giả xem, sẽ nhanh chóng đuổi kịp hắn ta. Chí ít hiện tại con còn mạnh hơn con của hắn ta!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh cười ha ha.
Thứ không có tiền đồ!
Có chút tiền đồ này mà cũng không ngại nói ra.
Tần Ninh giờ phút này đi đến trước cửa Nguyên Hoàng cung.
Đại lục Thương Lan!
Đại lục mênh mông, rộng lớn nhất trên toàn bộ đại lục Vạn Thiên phía trên, rộng lớn nhất, mênh mông nhất không có cái thứ hai.
Bốn đại lục Thiên Ngoại, đại lục Đông Thiên, đại lục Phong Tuyết, đại lục Huyền Thiên cũng mênh mông vô cùng, thế nhưng vẫn không bằng Thương Lan.
Cho dù là bị chia làm Ngũ Lan, Thương Lan vẫn y như cũ là mênh mông nhất.
Sông núi, đại địa, ánh sáng.
Hết thảy chiếu rọi ở trong mắt Tần Ninh.
Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia bình tĩnh nhìn bốn phía.
"Thương Lan là trung tâm của Vạn Thiên, là sự tồn tại vô địch bá đạo nhất".
Tần Ninh không nói nhiều.
Hắn không có mỗi ý này.
Trên thực tế, hắn rời khỏi đại lục Vạn Thiên hơn tám vạn năm, không đến chín vạn năm.